Vương Phú Quý vốn mang sắc mặt cực kỳ nghiêm túc "thình thịch" trong lòng một tiếng.
Trước đây hắn không rõ Ung Hi là ai, nhưng sau khi tới Lương Yên đã nghe nhiều, dĩ nhiên biết Ung Hi là đại đế đã mất của Yên quốc, còn cách một thế hệ với hoàng đế Yên quốc Nguyên Cảnh đại đế hiện nay.
Hắn vốn có dự cảm và suy đoán không ổn, bây giờ nghe người kia tự xưng là bổn hoàng, còn nói một câu như vậy, sắc mặt lập tức cứng lại.
Vận khí này còn có thể kém hơn không?
Đây trăm phần trăm chính là một trong bốn cường giả Chân Tiên cảnh trong cả thế giới hiện nay, Xích Nguyệt Ma Hoàng!
Tuy người xuất hiện trước mặt chỉ là một hình chiếu nhưng Ma Hoàng chính là Ma Hoàng, cho dù chỉ là một hình chiếu cũng không dễ chọc.
"Thôi thôi, mặc kệ ngươi hận bổn hoàng cỡ nào, suy cho cùng ngươi và ta cũng là bạn cũ thuở thiếu niên, hôm nay là kiếp số của Đại Yên ngươi, để bổn hoàng giải quyết thay ngươi vậy." Ma Hoàng tưởng nhớ xong bạn, ánh mắt cuối cùng cũng rơi lên người Vương Phú Quý.
Lúc này, Vương Bảo Tài đã rút rễ chạy tới nấp phía sau Vương Phú Quý.
Hắn cũng hiểu cái tên hắc y phục kia không dễ chọc.
"Đông Càn Vương Phú Quý diện kiến Ma Hoàng bệ hạ." Vương Phú Quý cung kính mà khách khí hành lễ.
Ma Hoàng chắp hai tay sau lưng, trong ma uy lẫm liệt còn lộ ra khí chất cực kỳ nho nhã khiêm tốn, giống như quân tử vậy.
Ông ta hứng thú nhìn Vương Phú Quý: "Hài tử ngươi rất thú vị, chỉ là ngươi không nên tới đây."
"Xin lỗi bệ hạ, làm phiền rồi." Vương Phú Quý cũng nhìn ông ta, ánh mắt thăm dò nói: "Vậy, ta đi?"
"Tới cũng tới rồi, đừng vội đi chứ." Ma Hoàng mang thái độ hòa ái nhìn Vương Phú Quý, ngữ khí tự nhiên giống như nói chuyện với tiểu bối nhà mình: "Bổn hoàng đã lâu không gặp được hài tử thú vị như ngươi. Biết đánh cờ chứ?"
"Cái này biết sơ sơ." Vương Phú Quý nhìn sắc mặt của ông ta, ung dung bình tĩnh, khách khí nói: "Nếu bệ hạ có hứng, ngoại thần có thể chơi cùng vài ván."
"Không có hứng." Ma Hoàng lắc đầu nói: "Bổn hoàng xưa nay không tĩnh tâm được, ghét nhất là chơi cờ. Cũng rất không ưa mấy tên cố làm ra vẻ cao thâm khó lường trước bàn cờ."
Vương Phú Quý cạn lời.
Ma Hoàng bệ hạ ngài không thích chơi cờ, nhắc chuyện này làm gì? Trêu đùa ta sao?
"Lão tiểu tử Ung Hi kia lại rất thích chơi cờ, còn nói cái gì thế cờ như thiên hạ, có bố cục, có kế sách, có mưu lược, có chém giết, cũng có vứt bỏ." Ma Hoàng chắp hai tay sau lưng, trong cảm khái lại mang theo vài phần trào phúng: "Nói nghe đạo lý lắm nhưng cuối cùng còn không phải bị giam trong một xó Yên quốc nhỏ bé này, buồn bực không vui cả đời? Mà bổn hoàng lại chấp chưởng Ma Triều, trở tay là mây lật tay là mưa."
"Theo bổn hoàng thất, quan trọng nhất vẫn là nắm đấm cứng, có câu 'nhất lực phá vạn pháp'. Bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng đều là hư huyễn trước mặt sức mạnh tuyệt đối. Phú Quý à, ngươi công nhận không?"
"Bệ hạ có lý giải và cách cục của bệ hạ, dù sao thì ngài cũng là một trong những thiên hoa bản lực chiến đấu của nhân tộc hiện nay, ai dám không phục đấm một cái là được." Vương Phú Quý thở dài: "Tiểu nhân vật giống như chúng ta đây, thi thoảng khó tránh sẽ tính kế nhiều một chút, lợi dụng hết mức tài nguyên có hạn."
"Thích uống trà không?" Ma Hoàng bỗng chuyển chủ đề.
"Cái này thích." Vương Phú Quý thành thật gật đầu nói: "Uống trà có thể tĩnh khí ngưng thần, bồi dưỡng tính cách ổn trọng không nóng không vội."
"Ngươi nói rất đúng, bổn hương chính là không thích uống trà, vì vậy tính cách mới khá nóng nảy, một lời không hợp hở tí là muốn chém người." Ma Hoàng tán động không thôi: "Đáng tiếc, bây giờ bổn hoàng chỉ là hình chiếu thần niệm giáng lâm tại đây, không cách nào phẩm trà luận đạo cùng ngươi, vẫn nên uống rượu thôi."
Vương Phú Quý im bặt.
Ma Hoàng bệ hạ, đường về não của ngài hình như có hơi không bình thường, hình chiếu này của ngài không thể uống trà, rượu lại có thể uống sao?
Chẳng những hắn có cảm giác này, Hải công công và Gia Bảo quận chúa bên cạnh cũng nhìn nhau.
Ban nãy khi hình chiếu Ma Hoàng đột nhiên giáng lâm, sau khi bọn họ ngơ người, dĩ nhiên kinh hỉ như điên. Nhưng hoàn toàn không ngờ sau khi Ma Hoàng tán gẫu một trận, lại muốn uống rượu cùng Vương Phú Quý?
"Tuy ta còn nhỏ tửu lượng không cao, nhưng bệ hạ muốn uống, uống cùng ngài vài li cũng được." Vương Phú Quý mò mẫm một hồi trong nhẫn trữ vật, xách ra một bình rượu và một bộ tửu cụ.
Rượu này là Kim Tủy Hổ Phách Cao, trân phẩm ủ đã lâu vừa vơ vét được từ trong bảo khố đế cung.
Rượu này chính là dùng các loại linh dược trân quý và linh mễ tiên phẩm ủ thành, nghe nói đã có hơn ngàn năm tuổi, dưới sự phát huy của năm tháng, màu rượu vàng như cao hổ phách, mỗi lần uống một ngụm đều rất có lợi cho tu sĩ Huyền Vũ.