Rượu này tổng cộng cũng chỉ còn lại mười vò, trước đây chỉ có Nam Yên đại đế mới đăng cơ mới có thể có tư cách uống một vò, bây giờ lại bị Vương Phú Quý vét rỗng.
Hắn vốn định lấy về hiếu thuận trưởng bối.
"Vẫn nên để lão nô tới hầu hạ hai vị quý nhân." Hải công công tiến lên, dời bàn ghế mời quý nhân ngồi, sau đó tự rót cho họ mỗi người một ly.
Ma Hoàng vui vẻ ngồi xuống, bưng ly rượu uống cạn.
Ống tay áo rộng màu đen quét qua mặt bàn, ông ta khẽ híp hai mắt, tư thái tiêu sái, toàn thân trên dưới đều lộ ra cỗ tiêu sái và phóng khoáng không nói nên lời.
Sau khi uống liền ba ly, ông ta mới dừng lại, cảm khái nói: "Hay cho một Kim Tủy Hổ Phách Cao. Bổn hoàng cũng chỉ có lúc Ung Hi tiểu tử đăng cơ, uống qua nửa vò. Rượu này quá nặng, dược tính cũng nồng, Phú Quý ngươi còn nhỏ, uống nửa ly là được, thương thân chút."
"Đa tạ bệ hạ thương cảm."
Vương Phú Quý nhấp một ngụm, bỗng cảm thấy Hổ Phách Cao tan trong miệng, tựa như lửa nóng lan khắp cơ thể, khiến huyết mạch hắn sôi sục, lỗ chân lông mở ra hết.
Hít vào thở ra, giống như có không ít khí bẩn bị bài ra khỏi cơ thể.
Rượu là rượu ngon, có điều với thể chất của Vương Phú Quý bây giờ quả thực không thể uống nhiều, chỉ có thể thi thoảng nhấp một ngụm, bồi Ma Hoàng.
Thuận tiện nghe ông ta lẩm bẩm kể tình bạn thiếu niên giữa ông ta với Ung Hi đại đế năm xưa, quen biết từ thời niên thiếu tới khi cùng gặp họa, cùng tán gái, sau đó lại cùng đến chiến trường ngoại vực chém giết,...
Rượu giúp nói chuyện, Ma Hoàng giống như cũng rất lâu chưa nói những thứ này cùng người khác, vừa nói đã không dừng được.
Vương Phú Quý không thể không kiên nhẫn nghe ông ta lải nhải, thi thoảng còn phụ hoa vài câu hoa mỹ, trong lòng lại chửi thầm.
Ma Hoàng này thuở thiếu niên quả thực chính là một tay ăn chơi và khốn nạn, đánh nhau khắp nơi, gây thị phi, nếu sống ở Vương thị, e là chân không biết đã bị lão tổ gia gia đánh gãy bao nhiêu lần rồi.
Bất tri bất giác, ngụm rượu cuối cùng trong vò rượu cũng vào miệng của Ma Hoàng.
Ông ta đặt ly xuống, sảng khoái hà một hơi nói: "Phú Quý tiểu tử, bây giờ ngươi biết quan hệ giữa bổn hoàng và Ung Hi tốt cỡ nào rồi chứ? Ngươi thật sự to gan, dám dẫn binh công đánh đế cung Yên quốc, còn cướp bóc khắp nơi."
"Bệ hạ nói sai rồi." Vương Phú Quý như đã sớm đoán được, thong dong nói: "Lúc đánh trận cướp bóc tài phú địch quốc, lấy chiến dưỡng chiến vốn chính là chiến thuật thường quy mạnh mình yếu địch. Lẽ nào lúc bệ hạ đánh trận không hề làm gì trong nội cảnh địch quốc? Chung quy vẫn là Nam Yên quá tự đại, lộ ra sơ hở lớn mới cho ta cơ hội."
"Hay, nói rất hay." Ma Hoàng tán dương nói: "Tiểu tử ngươi rất hợp với bổn hoàng, chẳng những tư chất tuyệt luân, còn có tài ăn nói, thông minh cơ trí, lâm nguy không loạn. Mới tí tuổi đã có thể có tâm tính và thành tựu như vậy, kỳ thực xe như là một nhân tài hiếm có, so với bổn hoàng khi trẻ cũng không kém cạnh."
Câu này sao lại nghe quen như vậy?
Khóe miệng Vương Phú Quý khẽ giật.
Không lâu trước đây, hình như Tiên Hoàng bệ hạ cũng từng nói một câu như vậy.
Tuy trong lòng oán thầm nhưng ngoài mặt hắn vẫn phong độ ngời ngời, khiêm tốn nói: "Đa tạ bệ hạ quá khen, có điều Phú Quý tài đức nào có thể so với bệ hạ."
Ma Hoàng khen ngợi: "Đáng tiếc ngươi và ta khác trận doanh, nếu không còn có thể làm một người bạn vong viên. Nhưng bây giờ vẫn nên hủy diệt nhân tài ưu tú như ngươi trong mầm giống là ổn thỏa nhất."
Ách.
Vương Phú Quý cứng mặt.
Không phải bị lời này của Ma Hoàng dọa sợ, mà là nghĩ tới mấy ngày trước, hắn vừa dùng mấy lời tương tự uy hiếp các tuấn kiệt thiếu niên của Yên quốc.
Báo ứng thật sự tới rất nhanh.
"Một đại nhân vật như bệ hạ ngài, ức hiếp một đứa trẻ mười bốn tuổi như ta thích hợp sao?" Vương Phú Quý yếu ớt hỏi: "Có cần chú ý chút khí độ gì đó không?"
"Không thích hợp, quả thực cũng tổn hao khí độ hoàng giả." Ma Hoàng lắc đầu thở dài: "Nhưng chung quy bổn hoàng là Ma Hoàng của Xích Nguyệt Ma Triều, mà với tài của ngươi, tương lai chắc chắn trở thành đại họa của Ma Triều ta, nghĩ cho bình an và ổn định lâu dài của Xích Nguyệt Ma Triều ta, bổn hoàng chỉ đành mặt dày mà thôi."
"Nhưng bệ hạ, ngài chỉ là một hình chiếu ở đây, ngài thật sự chắc chắn giữ được ta?" Vương Phú Quý chớp mắt nói.
"Ha ha, hài tử ngươi vẫn chưa hiểu nhỉ." Ma Hoàng cười tiêu sái: "Tuy hình chiếu của bổn hoàng chỉ có thể phát huy ra chiến lực Lăng Hư cảnh trung kỳ nhưng ý thức chiến đấu của bổn hoàng cùng với nhiều diệu pháp huyền kỹ nắm trong tay, Lăng Hư cảnh bình thường không so được. Dựa vào hai hộ vệ Lăng Hư cảnh nấp trong tối tùy thời chuẩn bị cứu ngươi kia, cho dù muốn cứu ngươi cũng không kịp."
"Phú Quý à, bổn hoàng vẫn khuyên ngươi"
Thế nhưng lời của ông ta mới nói được một nửa.
Bỗng dưng, một đạo dao động không gian vô hình lóe qua, Vương Phú Quý ngồi trước mặt Ma Hoàng tựa như bị thứ gì đó nuốt chửng, đột nhiên biến mất tăm.