Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2321 - Chương 2321 - Cách Bố Trí Của Lão Tổ Nhà Ta Có Một Không Hai (3)

Chương 2321 - Cách Bố Trí Của Lão Tổ Nhà Ta Có Một Không Hai (3)
Chương 2321 - Cách Bố Trí Của Lão Tổ Nhà Ta Có Một Không Hai (3)

"Nữ nhân, nàng giỏi lắm, không thay đổi vì quyền thế. Thân Đồ Cảnh Minh ta lại càng thấy thích nàng hơn. Ba linh thạch cực phẩm này, và một món linh bảo thần thông đều thuộc về nàng."

"Ầm!"

Lời còn chưa nói hết, Tam hoàng tử lại bị đánh bay.

Một lát sau, hắn ta lại loạng chà loạng choạng mà phun máu ra đứng lên: "Được được được, không vì quyền thế mà thay đổi, không vì tài phú mà thay đổi. Nữ tử tuyệt thế như vậy, không làm hoàng tử phi của ta thì thật là đáng tiếc. Nữ nhân, nàng đã thành công khơi dậy dục vọng chinh phục của ta rồi."

Lão thái giám Trác lão ở bên cạnh, nhìn thấy vậy thì sợ run tim mất mật.

Tam hoàng tử đã bị đánh đến mức như vậy, ông ta có nên ra tay giúp đỡ hay không? Nếu tiếp tục đánh nữa, thật sự đánh hỏng người thì phải làm sao?

"Trác lão, ngươi bình tĩnh đừng nóng, những chuyện như thế này chỉ có thể tự ta ra tay được thôi." Tam hoàng tử phất tay ngăn cản, sau đó mặt mũi tràn đầy tự tin đi đến trước mặt Vương Lung Yên:"Ta tin rằng, chiêu mà ta sẽ sử dụng sau đây, chắc chắn nàng sẽ không đánh ta nữa."

Nghe nói như thế, mọi người cũng đều bị hắn ta thu hút.

Cái tên này còn có thể có thủ đoạn gì đây?

Vương Lung Yên cũng không nhịn được có chút nhíu chặt lông mày.

Da mặt của tam hoàng tử này không phải dày bình thường.

"Trác lão ngăn cách xung quanh một chút." Lúc này, Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh bỗng nhiên vô cùng thần bí dặn dò một tiếng.

Lão thái giám làm theo lời, lập tức dùng thần niệm và huyền khí bao phủ xung quanh lại, ngăn cách mọi cách nhìn trộm.

Thân Đồ Cảnh Minh lúc này mới móc ra một miếng ngọc bội màu xanh sẫm cổ xưa, đong đưa ở trước mặt Vương Lung Yên một chút: "Nhược Băng cô nương có biết thứ này không?"

Miếng ngọc bội kia có màu sắc óng ánh trơn bóng, dồi dào linh khí, phía trên còn điêu khắc một cây linh thực kỳ lạ giống như cây tử đằng nhưng không phải cây tử đằng, giống như hoa nhưng không phải là hoa, nhìn rất không tầm thường.

"?"

Vương Lung Yên đã bắt đầu không còn kiên nhẫn được nữa, liếc nhìn Thân Đồ Cảnh Minh trong ánh mắt có chút nghi ngờ.

Tam hoàng tử ngươi chắc chắn, dùng thứ kỳ quái này đến để quấy rối, thì sẽ không bị đánh sao?

"Tam công, không, tam hoàng tử, tại sao ngay cả thứ này mà ngài cũng lấy ra chứ?" Lão thái giám toát mồ hôi: "Đây chính là cơ duyên của người."

"Cơ duyên gì chứ?" Tam hoàng tử tỏ ra không quan trọng nói: "Dù sao thì nữ tử Nhược Băng chắc chắn cũng sẽ trở thành hoàng tử phi của ta, cơ duyên của ta cũng chính là của nàng, cơ duyên của nàng cũng chính là của ta. Khi vừa mới nhìn thấy nàng ấy, ta thậm chí đã nghĩ xong tên hài tử của ta trong tương lai rồi, nếu như là nam hài thì sẽ tên là Thân Đồ..."

"Ầm!"

Tam hoàng tử lại bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng mà miếng ngọc bội màu xanh sẫm kia lại rơi vào trong tay Vương Lung Yên.

Đợi đến khi hắn ta lại tập tễnh quay trở lại, Vương Lung Yên lạnh như băng nói: "Nếu như ngươi còn dám dùng ngôn từ ô uế như vậy, lần tiếp theo sẽ không chút lưu tình."

Dứt lời, bà ấy ném miếng ngọc bội màu xanh sẫm trả lại cho tam hoàng tử.

"Vâng vâng vâng, ta sẽ nghe theo nàng hết." Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh liên tục gật đầu, vô cùng thần bí nói: "Nàng có biết, miếng ngọc bội này chính là chìa khóa mở ra di tích nào không?"

Vương Lung Yên lạnh lùng không trả lời.

"Ta rất thích khí chất của những người lạnh lùng như Nhược Băng nàng, không bị quyền thế và tiền tài làm cho mê hoặc." Tam hoàng tử si mê nhìn Vương Lung Yên, giọng nói hơi có chút đắc ý: "Di tích thích hợp với miếng ngọc bội này, theo ta quan sát, có liên quan đến Ma Thực tôn giả một trong số thập đại anh hùng của thời kỳ Thần Vũ. Lão nhân gia bà ta là cường giả Chân Tiên cảnh, di tích để lại tất nhiên cũng chính là di tích của Chân Tiên. Nói không chừng, trong đó còn cất giấu tiên khí và tiên kinh."

"?"

Biểu cảm của Vương Lung Yên vẫn lạnh lùng như cũ, trong ánh mắt lại xuất hiện mấy phần nghi ngờ.

Đầu óc của tam hoàng tử này có phải có vấn đề không? Nắm di tích Chân Tiên ở trong tay, vậy mà còn tùy tiện chia sẻ tin tức với người xa lạ?

Nhưng mà, so với chuyện này, còn một chuyện khác cũng khiến cho bà ấy cảm thấy nghi ngờ: “Thập đại anh hùng? Ý người là thập đại tội phạm truy nã của thời kỳ Thần Vũ?”

"Nhược Băng ăn nói cẩn thận!" Tam hoàng tử biến sắc: "Những lời như vậy nàng nói một chút ở tiểu quốc vắng vẻ thì cũng thôi đi, ở nơi này của chúng ta nhất định không thể nói lung tung, nhất định phải gọi là thập đại anh hùng. Nhược Băng có thể là nàng đến từ địa phương nhỏ nên không biết, lão tổ tông của Thần Đô thị chúng ta chính là Hồng Liên tôn giả một trong thập đại anh hùng!”

"Nếu như những lời này của nàng để cho người khác nghe thấy thì sẽ rất khó lường. Tộc nhân khác của Thân Đồ thị không dễ nói chuyện như ta đâu."

Vương Lung Yên lập tức không còn gì để nói.

Bình Luận (0)
Comment