Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2323 - Chương 2323 - Cách Bố Trí Của Lão Tổ Nhà Ta Có Một Không Hai (5)

Chương 2323 - Cách Bố Trí Của Lão Tổ Nhà Ta Có Một Không Hai (5)
Chương 2323 - Cách Bố Trí Của Lão Tổ Nhà Ta Có Một Không Hai (5)

"Ba năm còn không bình định được, bản hoàng sẽ tước đoạt thân phận hoàng tử của ngươi." Xích Ngục Ma Hoàng thẹn quá hoá giận: "Bản hoàng cũng không muốn có một tên hoàng tử ngay cả Vương Phú Quý cũng không bằng."

"Vâng, lão tổ tông!"

Đại hoàng tử giật nảy mình, vội vàng nhận lệnh.

Sau khi Xích Ngục Ma Hoàng mắng đại hoàng tử xong, lại liếc về nhị hoàng tử Thân Đồ Khải Toàn, vẻ mặt lại càng hung ác hơn: "Còn ngươi thì sao? Bản hoàng bảo ngươi chủ trì nghiên cứu phát minh ra chiến giáp kiểu mới, tại sao chậm trễ không thấy thành quả?"

"Khởi bẩm lão tổ tông, tất cả đều là lỗi của hài nhi. Hài nhi bằng lòng cho ra thành quả trong vòng mười năm." Nhị hoàng tử Thân Đồ Khải Toàn chịu đựng ánh mắt giống như đang muốn giết người của lão tổ tông nhà mình, trên trán cũng đã nhễ nhại mồ hôi, áp lực như núi.

Hắn ta cũng rất thông minh, vội vàng lập ra quân lệnh trạng.

"Khốn kiếp! Nghiên cứu phát minh ra chiến giáp kiểu mới sao có thể chỉ vì cái trước mắt?" Xích Ngục Ma Hoàng giận mắng: "Vậy đại sự liên quan đến tính mệnh của hàng ngàn thân gia tướng sĩ! Kinh khủng như thế, ngươi làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm này? Tức chết bản hoàng rồi mà. Ngươi thử nhìn xem Vương Phú Quý của Tiên Triều nhà người ta đi, tuổi còn nhỏ đã làm rung chuyển trời đất, phóng khoáng tự do, ngay cả chính bản hoàng cũng đã chịu chút thiệt thòi nhỏ."

Nhị hoàng tử cũng trợn tròn mắt.

Cảm thấy ta nằm cũng sai mà đứng cũng không đúng không? Vả lại lão tổ tông ngài chịu chút thiệt thòi nhỏ ở đâu đó, rồi giờ rõ ràng là giận cá chém thớt.

"Lão tổ tông ngài yên tâm, ta cam đoan chất lượng." Nhị hoàng tử vội vàng đổi giọng, nhưng trong lòng thì oán giận không thôi.

Vương Phú Quý kia rốt cuộc là xuất hiện từ trong xó xỉnh nào? Làm hại khiến cho bọn họ chịu liên lụy.

"Không yên tân, cả đám các ngươi đều không làm cho bản hoàng yên tâm được." Xích Ngục Ma Hoàng tức giận nhìn xung quanh nói: "Cảnh Minh đâu? Lão tam ở đâu? Bản hoàng nhớ là đã phái người gọi hắn quay về rồi cơ mà."

"Khởi bẩm Bệ Hạ." Lão công công ở bên cạnh vội vàng nói: "Theo như tam hoàng tử nói, hắn đang thăm dò một di tích quan trọng, tạm thời không thoát thân ra được."

"Di tích gì chứ? Hừ, hắn chỉ là đang không làm việc đàng hoàng." Xích Ngục Ma Hoàng nổi trận lôi đình: "Đợi sau khi hắn trở về, bản hoàng sẽ ném hắn vào chiến trường vực ngoại đi rèn luyện."

"Bệ Hạ, chuyện này, chuyện này không tốt lắm đâu? Tam hoàng tử còn quá trẻ tuổi." Lão công công vội vàng khuyên nhủ.

"Tuổi cái gì, trẻ cái gì?" Xích Ngục Ma Hoàng tức giận cười không ngớt: "Vương Phú Quý người ta mới mười bốn tuổi, đã có tu vi Linh đài cảnh, cũng đã có thể làm được đại sự kinh thiên động địa rồi."

Ông ta tỏ ra tức giận, trong đầu đều là Vương Phú Quý, Vương Phú Quý, Vương Phú Quý, Vương Phú Quý.

Khoảng thời gian trước ở Yến quốc, chấn thương tinh thần và tâm trạng tiêu cực mà Vương Phú Quý đã mang đến cho ông ta đã vượt qua cả Vân Thiên Ca.

Tiểu tử thối, ngươi có bản lĩnh thì đừng có rơi vào trong tay của bản hoàng, nếu không thì hừ hừ!

Cùng lúc đó.

"Hắt xì hắt xì!"

Trong khu vườn nào đó của hoàng cung Lương quốc, Vương Phú Quý đang tính sổ sách bỗng nhiên hắt xì mấy cái.

Khoảng thời gian gần đây cũng không biết tại làm sao, chuyện hắt xì này cứ liên tiếp không ngừng, cũng không biết là ai, mỗi ngày đều nói xấu sau lưng Vương Phú Quý hắn.

"Phú Quý, ngươi còn rảnh rỗi để tính sổ sách sao?" Vân Mộng Vũ tức giận đi đến: "Tức chết ta rồi, thật sự là tức chết ta rồi! Bình Dương tiểu quận chúa kia là cái thá gì chứ? Dựa vào nàng ta cũng dám mỗi ngày đến quấn lấy ngươi. Không được không được, ta phải tìm lão tổ Khánh Dự tính sổ, đều do hắn ta đứng sau tất cả chuyện này."

"Mộng Vũ, bớt giận đi." Vương Phú Quý ngừng việc tính sổ sách lại nói: "Không cần biết là ai tới, chúng ta sừng sững bất động là được."

"Ngươi có thể sừng sững bất động, ta thì không thể được." Vân Mộng Vũ tức điên lên: "Những tên tiểu yêu diêm dúa kia thật sự là không biết xấu hổ, từng người đều luôn miệng nói có làm tiểu thiếp của ngươi cũng được."

"Thật sao?" Vương Phú Quý tỏ ra cảm thấy hứng thú.

"Phú Quý, ngươi thật sự muốn vậy sao? Đừng trách ta không để ý tới ngươi nữa." Vân Mộng Vũ thiếu chút nữa đã bị tức chết.

"Ta chỉ là đang cảm thấy kiêu ngạo vì sự ưu tú của mình thôi." Vương Phú Quý tỏ ra bùi ngùi: "Cuối cùng thì ta cũng không phụ sự kỳ vọng của lão tổ gia gia."

"Khi lão tổ gia gia quyết nghị muốn xuất binh đến Yến quốc, ta đã hiểu được sự nhìn xa nghĩ rộng của lão nhân gia người."

"Hai triều Tiên Ma hòa hoãn đã lâu, nhưng vẫn luôn ngầm xung đột trước sau không ngừng. Nhưng từ hôm nay áp lực trên chiến trường vực ngoại, đang không ngừng tăng lên."

"Lão tổ gia gia nhà ta chắc là định nhân cơ hội này, đánh một đòn thật đau vào Xích Nguyệt Ma Triều, để đầu óc của bọn hắn tỉnh táo lại một chút, ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám mở ra chiến tranh trong nội bộ Nhân tộc."

Bình Luận (0)
Comment