"Kể từ đó, hai bên mới có thể tập trung sự chú ý lên chiến trường vực ngoại, cùng vượt qua nguy hiểm trước mắt."
"Lão Tổ gia gia, thật sự là cách bố trí thiên đại, Vương Phú Quý ta vẫn còn phải học tập nhiều." Vương Phú quý xúc động không thôi, càng suy nghĩ, càng cảm thấy sự sắp đặt của lão tổ gia gia nhà mình sâu rất xa, cách bố trí bất phàm.
Ngay khi hắn đang khoe khoang về bản thân.
"Phú Quý," Một giọng nói uy nghiêm nhưng không đánh mất lòng vang lên: "Nhìn xem trẫm lần này mang lễ vật gì tới cho ngươi đây?"
"Khánh Dự lão tổ?"
Vân Mộng Vũ nghe thấy giọng nói này nhíu chặt lông mày, cả người như gặp phải đại địch.
Lão nhân này, lại định chuẩn bị náo loạn cái gì đây?
Trong tiếng nói chuyện, Bắc Lương Khánh Dự đại đế giáng từ trên trời xuống.
Sau một cuộc đại thắng, bây giờ Khánh Dự đại đế cũng được xem như là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, tinh khí cả người cũng đã không còn giống lúc trước, ngay cả thực lực cảnh giới cũng rất giống như là có chút dư giả, mạnh hơn một chút so với trước đó.
Ông ta phô ra bên ngoài tầng tầng lớp lớp huyền khí, còn mang theo "Một đống" cô gái trẻ tuổi, từ tiểu nữ hài mười mấy tuổi đến nữ tử thanh niên, không thiếu gì cả.
Những nữ hài tử kia, mỗi người ăn mặc đều vô cùng đẹp đẽ, có người thì ngây thơ dễ thương, có người thì thông minh lạnh lùng, cũng có người cao ráo, các ngự tỷ, có đến tám chín người nhiều vô số.
"Ầy "
Vương Phú Quý lập tức không còn gì để nói, nhìn Khánh Dự đại đế mà không thể nào ưa thích nổi.
Ngài đang chê cuộc sống của ta quá thoải mái, nên thật lòng mang phiền phức tới cho ta đúng không? Như thế này có thể gọi là lễ vật sao?
"Khánh Dự lão tổ!!" Vân Mộng Vũ lại càng bực tức giậm chân: "Ngài cuối cùng là có ý gì?"
Trước đó nàng phải ngăn cản những tiểu quận chúa kia của hoàng thất, đã đủ phiền lòng rồi, nhưng không ngờ rằng Khánh Dự đại đế lại còn ngày càng táo tợn hơn, không biết đã tìm đám mỹ nữ lớn lớn nhỏ nhỏ này từ chỗ nào.
"Sắc mặt của hai người các ngươi đều như vậy là sao?" Khánh Dự đại đế cười khà khà không ngừng nói:"Bây giờ Phú Quý đại phá Tượng Cổ thành, lập được kỳ công bất thế, sau khi thanh danh vang dội có các thế gia thèm muốn cũng là điều bình thường."
"Mộng Vũ, ngươi phải hiểu cho tổ gia gia nhà ngoại của ngươi chứ, hiện tại ta cũng đang rất khó khăn, Lương quốc của chúng ta đã đánh trận hơn năm mươi năm, không những quốc khố đã hao hụt, ta còn nợ các thương hội và thế gia một đống nợ nần. Bây giờ những thế gia đó nhờ trẫm làm ít chuyện, trẫm có thể không làm sao?"
"Vậy thì ngài cũng không thể nhét một đống cám dỗ lớn cho Phú Quý chứ?" Vân Mộng Vũ bị chọc tức điên lên: "Bây giờ hắn vẫn còn nhỏ tuổi, nhỡ may bị sắc đẹp làm hại, chẳng phải sẽ chậm trễ tiền đồ của hắn. Hơn nữa, ta còn là đích mạch bên ngoại của ngài."
"Chỉ là gặp mặt một lần, làm quen với nhau một chút mà thôi." Khánh Dự đại đế tỏ ra khó xử chắp tay nói với Vương Phú Quý: "Phú quý, ngươi hãy giữ thể diện cho trẫm đi, dù sao thì cũng hãy xã giao một chút, cùng nhau ngâm thơ, chơi đùa gì đó cũng được. Đây đều là những mối quan hệ, sau này luôn có lúc cần dùng tới, nhỡ may có thật sự thích cũng không sao, nhà bọn họ đều bằng lòng làm tiểu thiếp. Ầy ai kêu trẫm nghèo chứ, trẫm cũng là bất đắc dĩ thôi."
"Chờ một chút! Bệ Hạ." Vương Phú Quý lấy sổ sách ra, cười như không cười nhìn Khánh Dự đại đế nói: "Ngài hình như đang định chơi kế một hòn đá ném hai con chim. Vừa thu tiền giới thiệu từ các thế gia, vừa than khóc với ta, để giảm bớt phần thưởng chiến công của chúng ta?"
"Chuyện này…" Khánh Dự đại đế bị vạch trần đỏ mặt xấu hổ, lúng túng cười hai tiếng nói: "Phú Quý, không phải là ta khóc than, mà là nghèo thật đấy. Không phải là ta đã đi tìm gia gia Vương An Nghiệp của ngươi để thương lượng rồi sao, hắn nói chuyện này hắn không làm chủ, bảo trẫm tới tìm ngươi thương lượng."
Vừa nhắc tới việc này, trong lòng Khánh Dự đại đế giống như có mười ngàn con chiến mã phi nước đại chạy qua. Chuyện lớn như vậy, Vương An Nghiệp không làm chủ, lại để cho Phú Quý tới làm chủ. Rốt cuộc là gia tộc gì đây?
Hơn nữa chuyện làm cho Khánh Dự đại đế nhức đầu nhất chính là đừng thấy Vương Phú Quý chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng còn khó chơi hơn Vương An Nghiệp rất nhiều. Một tên mà không quan trọng thứ gì, một tên có thể mưu tính ngươi đến tận xương tủy, ngay cả Xích Ngục Ma Hoàng cũng phải chịu thiệt thòi.
"Bệ Hạ đừng vội đừng vội, thật ra thì ngài không nghèo chút nào." Vương Phú Quý dùng lời ân cần an ủi.
"Không nghèo?" Khánh Dự đại đế không nghĩ ra nói: "Quốc khố của chúng ta đã rỗng thành như vậy rồi, làm sao còn không nghèo được chứ?"
"Bệ Hạ, lúc trước ta cũng có biết một chút, có lập ra một kế hoạch." Vương Phú Quý cầm lấy sổ sách cùng Khánh Dự đại đế nghiên cứu nói: "Chúng ta đã trợ giúp Lương quốc trong trận chiến lần này, đánh một trận rất hay, lợi ích chính có ba điểm.”