“Thứ nhất, là tiền chuộc của chiến đoàn tinh nhuệ của Triều thị đã bị bắt làm tù binh bởi tam đại chiến đoàn của chúng ta, điểm này không phiền bệ hạ quan tâm, ta nghe nói đệ tứ lão tổ của Triều thị sắp đến Bắc Lương chúng ta, nói về vấn đề tiền chuộc.”
“Thứ hai, chính là chiến lợi phẩm mà chúng ta đã cướp được khắp nơi ở Tượng Cổ thành, điểm này cũng không cần bệ hạ quan tâm, ta đã tạo ra các mục chi tiết, nội bộ của chúng ta sẽ phải phân chia như thế nào.”
“Điều bệ hạ cần lo, chắc chắn là lợi ích thứ ba, đó chính là tam đại chiến đoàn của chúng ta đã lập được chiến công thực sự quá lớn, dựa theo quy tắc truyền thống, những chiến công này phải được hóa thành phần thưởng thực tế, bệ hạ tạm thời sẽ không bỏ ra nổi. Bởi vậy, bệ hạ mới phải nghĩ cách để tha hóa người mà ta đã kêu gọi vào chiến đoàn này, hi vọng có thể thiếu nợ, giảm bớt một phần khen thưởng này.”
Trong một lời, đã khiến cho Khánh Dự đại đế lúng túng: “Phú Quý, các ngươi vạn dặm xa xôi đến giúp, giúp cho Đại Lương giành thắng lợi cho trận chiến này, theo lí mà nói ta tất nhiên phải nên chiêu đãi các ngươi thật tốt, mới không phụ tình giúp đỡ. Nhưng ngươi cũng phải thông cảm cho Lương quốc chúng ta cũng không dễ dàng gì, trong quốc khố thật sự không có tiền, ngươi hoặc nhiều hoặc ít cắt giảm một chút, tốt nhất là có thể thiếu nợ ít ngày.”
“Không sao không sao, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.” Trên khuôn mặt hơi tròn của Vương Phú Quý vẫn luôn duy trì nụ cười, dáng vẻ như ông cụ non: “Dựa vào tất cả chiến công của quân tình nguyện chúng ta, tính ra thì bằng ba trăm triệu tiên tinh không nhiều lắm nhỉ?”
“Chuyện này.” Khánh Dự đại đế nói thật: “Quân tình nguyện không những đã giúp Lương quốc chúng ta chuyển bại thành thắng, mà còn là thắng lợi thiên đại, đây là công lao cứu quốc, ba trăm triệu tiên tinh mặc dù là cái giá trên trời, nhưng cũng đã rất phù hợp với giá trị chiến công lần này.”
Đây mới là điều khiến cho Khánh Dự đại đế nhức đầu, quân tình nguyện có chiến công quá lớn, ông ta không khen thưởng nổi.
“Sản vật của Bắc Lương chúng ta vẫn còn rất phong phú.” Vương Phú Quý nói: “Nhất là Phú Đồng quận kia, lúc trước đồng, xích đông và tinh đồng, sản lượng đều cực kỳ dồi dào. Trong số đó, xích đồng và tinh đồng đa phần đều là bán cho Tiên Triều, số lượng đồng đĩnh còn lại thực tế đều để chất đống.”
“Phú Quý ngươi cảm thấy hứng thú với đồng đĩnh sao?” Khánh Dự đại đế lập tức lấy lại tinh thần: “Đồng đĩnh của chúng ta quả thực có rất nhiều tồn kho. Loại vật liệu này có sản lượng thấp và đắt tiền, ngoại trừ làm tiền xu ra cũng không có quá nhiều tác dụng.”
“Vương thị chúng ta có nhu cầu với tất cả các kim loại.” Vương Phú Quý dù bận vẫn ung dung nói: “Từ vàng bạc đồng sắt thiếc, rồi đến huyền thiết, xích đồng, hàn tinh ngân, canh kim, chỉ cần là vật liệu thì chúng ta đều cần.”
Đồng là loại vật liệu vô cùng quan trọng đối với Vương thị.
Đây là một loại vật liệu dẫn năng lượng vô cùng xuất sắc, có rất nhiều công dụng trong ngành công nghiệp, cho tới nay tiêu hao cũng tương đối lớn, vật liệu kim loại khác cũng đều như thế.
Bây giờ vương thị đang trong thời kỳ đại phát triển, nhu cầu về các loại vật liệu kim loại quả thực như cái hang không đáy.
“Được được được!” Khánh Dự đại đế hưng phấn không thôi nói: “Chỉ cần Phú Quý ngươi bằng lòng dùng vật liệu để đền bù khấu trừ cho chiến công, trẫm không có ý kiến, chỉ là, dù vậy cũng không đền bù được ba trăm triệu tiên tinh.”
Ba trăm triệu tiên tinh, đối với bất kì một thế gia nhất phẩm nào mà nói cũng là một khoản tiền lớn.
Trước đó Tĩnh Anh Ngụy thị hùng mạnh như vậy, nhưng khi phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, cũng không thể không bán các loại tài sản cố định như linh bảo thần thông, nơi truyền thừa.
“Không sao không sao, ta cũng đã nghiên cứu về Phú Đồng quận một chút, bây giờ hình như sau khi Phú Đồng quận bởi vì tài nguyên khoáng sản bị đào rỗng, nên đã có chút sa sút.” Vương Phú Quý nói: “Nhưng trên thực tế, việc tìm mỏ bị giới hạn, các vấn đề về kỹ thuật như khai thác, dã luyện, những mỏ này thật ra vẫn còn có rất nhiều tiềm năng vẫn chưa từng được khai thác. Vương thị chúng ta có thể nhận thầu một số khu vực khai thác mỏ đồng, phân chia và thu thuế cụ thể có thể thương lượng cẩn thận.”
Khánh Dự đại đế nghe xong cũng vui vẻ.
Chuyện này thật tốt, những khu mỏ quặng gồ ghề kia của Phú Đồng quận vốn là gân gà, sau khi đã bị ăn hết thịt ngon, chỉ còn lại phần xương cũng rất khó mà gặm, có lúc sản lượng còn không bù được vào việc chi ra.
“Được được được, Phú Quý ngươi đã giải quyết được vấn đề khó khăn không nhỏ cho trẫm. Vậy thì cứ làm theo lời của Phú Quý ngươi đi.” Khánh Dự đại đế lập tức gỡ tảng đá lớn trong lòng xuống, thần sắc trên mặt cuối cùng cũng thả lỏng ra.