“Ầy cũng may chúng ta chủ ở biên giới bên ngoài Thần Vũ Thiên Khư, nếu như tới gần hơn một chút, ta cũng không dám chắc chắn là có thể chạy thoát được.” Diêu Bách Xuyến nhớ lại vẫn còn kinh hồn bạt vía, không khỏi đổ mồ hôi lạnh: “Năng lượng triều tịch này thật là đáng sợ, đời ta tất cả cũng mới trải qua ba lần, đây là lần nguy hiểm nhất. Hả?”
Đột nhiên, Diêu Bách Xuyến chú ý tới bên cạnh Vương An Nghiệp có một thanh kiếm nhỏ tinh xảo đang nổi lơ lửng.
Thanh kiếm đó nhìn rất đẹp.
Thân kiếm không rộng không hẹp, chữ khắc trên thân kiếm cũng được đặc biệt tân trang và thay đổi, trong sự huyền ảo lại lộ ra mấy phần tinh xảo và lộng lẫy, giữa ánh sáng bốn phía, có hàn mang nhàn nhạt lướt qua trên kiếm phong, vừa nhìn đã biết là cực kỳ bất phàm.
Uy thế này cũng không giống như là linh bảo thần thông có thể có được.
Diêu Bách Xuyến hoài nghi trong lòng, ngay sau đó định hỏi tình hình một chút.
Cuối cùng còn chưa đợi hắn ta mở miệng, chuôi kiếm đã ‘vù’ một tiếng dựng đứng lên, chỉ vào mũi của Diêu Bách Xuyến bắt đầu mắng: “Nhìn cái gì vậy, chưa từng được nhìn thấy đạo kiếm nào xinh đẹp như bản tiểu thư sao? Còn nhìn? Còn nhìn nữa, đừng trách bản tiểu thư ta móc mắt ngươi ra.”
“Loan Loan, ngươi đừng có cố tình gây sự, nếu không ta sẽ không giữ ngươi lại nữa.” Vương An Nghiệp nhíu mày thấp giọng trách mắng.
“Không muốn đâu, người ta sai là được chứ gì?” Đạo kiếm được gọi là ‘Loan Loan’ lập tức nũng nịu cầu xin tha thứ: “Ta sẽ cố gắng thay đổi tính nết của mình.”
“Đây đây là, đây là đạo khí sao?” Diêu Bách Xuyến cũng bị dọa đến mức phải lùi lại mấy bước, vô cùng hoài nghi nói: “An Nghiệp công tử, đây, đạo khí này là bảo kiếm tới từ đâu vậy?”
“Không phải chính là từ năng lượng triều tịch trước đó hay sao?” Vương An Nghiệp tỏ ra bình tĩnh giải thích: “Năng lượng triều tịch đã ném Loan Loan ra khỏi Thần Vũ Thiên Khư, và xuyên thủng phi thuyền Vân Diêu, lúc đó vừa khéo ta ở ngay bên cạnh, nên thuận tay bắt lấy nàng ấy. Sau đó, nàng ấy đã quyết định muốn đi theo bên cạnh ta.”
“Cái gì cái gì cái gì! ?"
Diêu Bách Xuyến kinh sợ đến mức trợn tròn mắt.
An Nghiệt công tử ngài đang đùa ta đúng không?
Thuận tay một cái đã bắt được đạo khí?
Diêu Bách Xuyến hắn lái phi thuyền Vân Diêu, khó khăn lắm mới chạy ra được từ năng lượng triều tịch, dựa vào cái gì hắn ta không bắt được đạo khí?
Tất cả mọi người đều là Nhân tộc, dựa vào gì chứ?
Trong giây lát, trái tim của hắn ta cũng vụn vỡ.
“Này này, lão già hom hem này ngươi đừng có mà suy nghĩ lung tung.” Đạo kiếm Loan Loan lại mắng: “Chỉ dựa vào lão già hom hem như người, cho dù có bắt được ta, ta chắc chắn cũng sẽ thuận tay dùng một kiếm nạo đầu ngươi. Bản tiểu thư không phải thanh kiếm mà ngươi có thể thèm muốn!”
“Hơn nữa, ngươi cho rằng bản tiểu thư là đạo kiếm bình thường sao?” Đạo kiếm ‘Loan Loan’ ưỡn ngực ngẩng đầu, dáng vẻ nhìn cực kỳ kiêu ngạo: “Ha ha ha, nghe cho kỹ, bản tiểu thư chính là bán bộ tiên khí đó!”
Bán bộ tiên khí?
Diêu Bách Xuyến khiếp sợ lùi lại mấy bước, sự hâm mộ ghen tỵ viết đầy trên mặt. Hắn ta lén nhìn Loan Loan, rồi lại liếc qua Vương An Nghiệp, giống như có rất nhiều lời muốn nói.
Ngay cả Vương An Nghiệp cũng có chút kinh ngạc, nhìn Loan Loan từ trên xuống dưới nói: “Trước đó tại sao không thấy ngươi nói gì?”
“An Nghiệp công tử, xem lời nói của ngài kìa, chúng ta mới quen biết chưa tới một canh giờ.” Loan Loan nũng nịu nói: “Người ta cũng không thể nói cho ngươi biết hết được mà? Hơn nữa, chỉ là bán bộ tiên khí, danh tiếng thì nghe có vẻ êm tai, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thuộc loại đạo khí.”
“Cũng không thể nói như vậy được.” Diêu Bách Xuyến lau mồ hôi trên trán: “Có thể là ở thời kỳ Thần Vũ, tồn tại không ít bán bộ tiên khí, nhưng vào thời đại này của chúng ta, thế gia có thể có được bán bộ tiên khí đã ít lại càng thêm ít, chỉ có vài thế gia như vậy, cộng với hoàng thất và Tiên Cung có một ít, mỗi một món đều có tiếng tăm lừng lẫy, được xem như là sự tồn tại áp đáy hòm.”
“An Nghiệp công tử, ngươi thật sự rất may mắn, từ nay về sau nội tình của Vương thị lại được nâng cao thêm một bậc nữa.” Diêu Bách Xuyến mặc dù vô cùng hâm mộ, nhưng hắn ta cũng không dám có ý đồ xấu gì.
Một mặt, Diêu thị và Vương thị có mối quan hệ không tệ, hai bên có quan hệ hợp tác sâu rộng trên rất nhiều lĩnh vực. Một mặt khác, hắn ta cũng đã nghe nói, lão tổ Nguyên Cương nhà mình ở rể hoàng thất, bây giờ vẫn còn đang làm khách ở Vương thị người ta.
“Dù sao lần này vẫn là được Diêu thị chiếu cố.” Vương An Nghiệp phong độ nhẹ nhàng chắp tay nói: “Quay trở về ta sẽ bẩm báo cho thái gia gia, để ông ấy hỗ trợ bồi thường chút cho Diêu thị, công lao này nên được ghi lên người Diêu huynh.”