“Vậy thì đa tạ An Nghiệp công tử...” Diêu Bách Xuyến lập tức tươi cười rạng rỡ: “Nếu công tử đã không sao, ta không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa, ta sẽ đi chỉ huy thuộc hạ đi tu sửa phi thuyền.”
Sau khi hỏi han một chút, Diêu Bách Xuyến cũng bận rộn rời đi.
Vương An Nghiệp thì quay lại khoang thuyền xa hoa của chiếc phi thuyền, bố trí cấm chế, bắt đầu tiến hành giao lưu sâu hơn với Loan Loan: “Loan Loan, nếu ngươi đã bước ra từ Thần Vũ Thiên Khư, vậy thì ngươi biết những gì về nội bộ của Thần Vũ Thiên Khư?”
“Các ngươi gọi nơi đó là Thần Vũ Thiên Khư, nhưng theo chúng ta biết thì nơi đó là chiến trường cuối cùng.” Vừa nhắc tới chuyện này, giọng nói của Loan Loan cũng không tự chủ mà giảm thấp xuống, lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi: “Yêu ma vực ngoại xé mở bầu trời, vô số yêu ma giáng lâm, quân đoàn thứ chín của tập đoàn quân thứ ba chúng ta, đã tiến hành chém giết kịch liệt với yêu ma vực ngoại trên trận địa phòng ngự.”
“Chúng ta đã giết được vô số yêu ma vực ngoại, nhưng quân lực của đối phương rất hùng hậu. Dần dần, số người của quân đoàn thứ chín chúng ta càng ngày càng ít, cuối cùng cũng hao tổn gần như không còn ai, chủ nhân của ta, cũng chính là quân đoàn trưởng Diêu Quế Phương của quân đoàn thứ chín của tập đoàn quân thứ ba, cũng đã hi sinh oanh liệt vào thời khắc sống còn.”
Nghe Loan Loan miêu tả, Vương An Nghiệp trong lúc mơ hồ giống như có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và tàn khốc vào ngay lúc đó.
Cũng không biết những tiền bối kia, rốt cuộc đã ôm tâm lý như thế nào, mới có thể liều chết chiến đấu không lùi dưới tình huống như vậy, giữ vững đến thời khắc cuối cùng.
Hắn đứng dậy, biểu cảm trang nghiêm thi lễ một cái về phía của Thần Vũ Thiên Khư: “Kính chào các tiền bối đã hi sinh oanh liệt, kính chào Diêu quân đoàn trưởng.”
Sau khi mặc niệm một nén nhang, hắn lúc này mới hỏi: “Ta nghe nói Thánh Hoàng bệ hạ đã sử dụng một loại át chủ bài hùng mạnh nào đó, đồng quy vô tận với yêu ma vực ngoại, nên mới tạo ra Thần Vũ Thiên Khư như bây giờ. Liên quan tới chuyện này, Loan Loan ngươi có biết chút gì đó không?”
“Ta nhớ loáng thoáng, hình như quả thật cũng đã từng nghe nói đến tin đồn này, nhưng mà thân phận chủ nhân của ta chỉ là quân đoàn trưởng bình thường, không thể nào tiếp cận được với những loại cơ mật ở mức như vậy.” Loan Loan nhớ lại tình huống lúc đó, giọng nói mơ hồ có chút run rẩy, ngay cả quang mang trên thân kiếm cũng mờ đi mấy phần: “Ta chỉ nhớ rõ là, chủ nhân Diêu Quế Phương của ta sau khi chết không lâu, thì xảy ra một vụ nổ kinh khủng. Sau đó tất cả mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, vẫn luôn chịu đựng và chịu đựng, mãi cho đến khi năng lượng triều tịch lần này cuốn sạch mảnh vỡ không gian ẩn náu của ta, lúc này mới thừa cơ trốn thoát.”
“Sau đó thì ta gặp ngươi, cảm nhận được kiếm đạo chân thành trên người của ngươi rất thu hút ta, giống như tiềm lực rất không tệ, nên quyết định sống nhờ ở chỗ của ngươi. Nhắc mới nhớ, đây cũng là một loại duyên phận.”
Vương An Nghiệp biết trận chiến cuối cùng giữa Thần Vũ Hoàng Triều và yêu ma vực ngoại vô cùng tàn khốc, nhưng không ngờ rằng lại tàn khốc đến mức như vậy, trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy tâm tư càng trĩu nặng hơn, cũng hiểu được sâu hơn về mối đe dọa của yêu ma vực ngoại.
Chẳng trách thái gia gia của hắn, vẫn luôn tập trung muốn phát triển thực lực, bản thân phải lớn mạnh. Chỉ khi Vương thị có đủ thực lực, tương lai nhỡ may có tai họa rơi xuống, Vương thị mới có thể có sức tự vệ.
“Loan Loan, ngươi có thể nói cho ta biết một chút chuyện về Thần Vũ Hoàng Triều không?” Vương An Nghiệp cố gắng thu thập thêm nhiều thông tin hơn một chút, để có thể đưa nó về cho thái gia gia nghiên cứu tường tận.
“Ây da, người ta chỉ là một món khí linh, chuyện vụn vặt biết đến cũng không nhiều. Hơn nữa ta đã bị nhốt ở trong mảnh vỡ không gian lâu như vậy, trong thời gian đó đã chịu quá nhiều đợt tấn công của năng lượng triều tịch, có rất nhiều ký ức đều vô cùng mơ hồ không trọn vẹn.” Loan Loan có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi hãy hỏi vấn đề nào đó cụ thể hơn một chút, để xem ta có thể nhớ lại hay không.”
“Ngươi có biết Vương Truyện Vũ không?”Vương An Nghiệp hỏi.
Đối với vị lão tổ của Vương thị trong truyền thuyết này, Vương An Nghiệp cũng rất quan tâm và tò mò.
“Vương Truyện Vũ? Cũng có chút ấn tượng.” Loan Loan rơi vào trầm tư: “Hình như là quân đoàn trưởng của tập đoàn quân nào đó, hình như ta đã từng mơ hồ nghe người ta nhắc đến, nhưng không nhớ chính xác.”
“Vậy ngươi có biết Ngô Phán Phán không?” Vương An Nghiệp hỏi tiếp.
“Biết, biết chứ!” Vừa nghe thấy cái tên này, Loan Loan lập tức trở nên hưng phấn: “Bà ấy là lão đại của tập đoàn quân thứ ba chúng ta. Ta đã từng đi theo chủ nhân gặp bà ấy rất nhiều lần, bà ấy vô cùng lợi hại, vóc dáng người cũng rất xinh đẹp, chủ nhân nhà ta vẫn luôn xem bà ấy như là thần tượng.”