Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2334 - Chương 2334 - Muội Muội Của Phú Quý! Hoa Thụy Công Chúa (1)

Chương 2334 - Muội Muội Của Phú Quý! Hoa Thụy Công Chúa (1)
Chương 2334 - Muội Muội Của Phú Quý! Hoa Thụy Công Chúa (1)

“Không điên thì không sống được.” Sắc mặt của Vương Thủ Triết dần dần nghiêm túc: “Bây giờ tình hình càng ngày càng cấp bách, rốt cuộc yêu ma vực ngoại cho chúng ta bao nhiêu thời gian phát triển, đó là điều không ai biết được. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng phát triển, càng nhanh càng tốt. Càng mạnh chúng ta mới có thể kiếm được nhiều cơ hội để sống sót hơn.”

Đế Tử An nghe thấy hắn nói như vậy, sắc mặt cũng dần dần trở nên nghiêm trọng hơn: “Lời nói của Thủ Triết rất đúng, kế hoạch này ta sẽ nhận! Dù cho thịt nát xương tan, ta cũng sẽ không tiếc.”

Bỗng dưng, sắc mặt của hắn ta lại lộ ra vẻ cổ quái: “Thủ Triết, tuy nói như vậy, nhưng tại sao ta vẫn luôn cảm thấy lần này đã mắc bẫy ngươi rồi nhỉ? Cảm thấy ngươi có ý định vung nồi.”

“Làm sao lại như vậy chứ? Điện hạ là người rất tài giỏi, nên phải gánh vác nhiều trọng trách.”

“Không không không, Thủ Triết ngươi mới là người tài giỏi, vẫn là ngươi nên gánh vác.”

“Điện hạ không cần phải khiêm tốn, thiên tướng giao chức trách lớn cho người. Phải chịu khổ trước.”

“Thủ Triết, có phải ngươi ngại danh tiếng thế giá tứ phẩm quá nhỏ hay không? Không sao, ta có thể phong ngươi làm vua của các họ khác, hai nhà Ngô Vương chúng ta cùng chung thiên hạ.”

“Điện hạ, ngươi mơ mộng quá rồi, ta không gánh vác nổi đâu.”

Bên này Vương Thủ Triết và Đế Tử An đang ngươi một câu ta một câu, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, Vương Thất Chiêu đứng ở bên cạnh thật là nhìn không nổi.

Hắn vừa đỡ trán, nói không nên lời: “Gia gia, điện hạ, hai người các ngươi có thể đừng đẩy tới đẩy lui nữa được không.”

“Ai cũng biết, điện hạ và gia gia ngài hai người đều là người vô cùng có trách nhiệm, đẩy qua đẩy lại như thế này, nhìn trông rất ấu trĩ.”

“Thất Chiêu, vì ngươi không quản lý việc nhà nên không biết củi gạo quý.” Vương Thủ Triết cười ha hả nói: “Vì cái gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, nên cũng đành chịu không biết phải làm sao. Nếu đã có năng lực, thật ra ta lại muốn nằm ngửa mỗi ngày, không cần phải quản lý điều gì, không cần phải nghĩ về bất kì điều gì.”

“Đúng vậy đúng vậy, không phải vai ai cũng được đúc bằng sắt, nếu như có thể, ai lại sẵn lòng chọn gánh nặng?” Đế Tử An cũng thở dài than ngắn nói: “Năm đó, khi ta đang còn là quận vương, cuộc sống của ta trôi qua một cách rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bị Thủ Triết lừa lên thuyền giặc, từ đó về sau không còn đường lui nữa. Thủ Triết, nhắc tới chuyện này ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, chỉ cần cho mấy ngàn vạn tiên tinh để an ủi tâm lý của ta một chút là được.”

“Điện hạ sống thật là không biết xấu hổ, đúng là rất giống bệ hạ. Không biết năm đó là ai, kéo lấy tay của ta và nói muốn làm cho thiên hạ bách tính có một cuộc sống yên bình hạnh phúc. Nếu như không phải ta thấy ở ngươi rất khát vọng và có lý tưởng, thì ai đồng ý lên trên chiếc thuyền giặc này của ngươi?”

Vương Thất Chiêu ở bên cạnh càng nói không nên lời.

Trong thiên hạ, ai cũng có thể nói lời này, nhưng hai người không có tư cách nhất được chưa?

Nói cho cùng, cũng không có ai ép buộc bọn hắn làm những chuyện này, chính là do bọn hắn chủ động gánh vác.

Hơn nữa, dựa vào tình hình phát triển hiện nay của Đại Càn mà nói, bất kể là ai thấy, cũng sẽ cảm thấy thành tựu bọn hắn có được hôm nay đã rất giỏi rồi. Không phải hai người bọn hắn đang tự tạo thêm gánh nặng cho mình sao?

Có lẽ hai người này đã chịu quá nhiều áp lực, nên rãnh rỗi phát tiết với nhau một chút.

Khi hai người đang nói chuyện.

Lại nghe thấy được giọng nói lo lắng truyền đến từ bên ngoài: “Lão tổ gia gia đang ở Tiềm Long tiểu trúc?”

Giọng nói này, chắc là giọng nói của đứa bé Ninh Dịch kia.

Vương Thủ Triết khẽ động trong lòng, thần niệm ngay lập tức quét ra bên ngoài, lại phát hiện không phải chỉ có một mình Vương Ninh Dịch, còn có Vương Ninh Nghiêu, và còn có hai nàng dâu song sinh của hắn là Triệu Tĩnh Linh và Triệu Tĩnh Ngọc.

“Vội vàng hấp tấp như vậy, còn ra thể thống gì nữa?” Vương Thủ Triết lạnh nhạt nói: “Tất cả vào đi.”

Lời vừa nói ra.

Vương Ninh Dịch và Vương Ninh Nghiêu ở bên ngoài Tiềm Long tiểu trúc, vội vàng hít thở sâu mấy lần, sau khi bình tĩnh lại, lúc này mới kéo theo hai cô vợ trẻ của riêng mình tiến vào Tiềm Long tiểu trúc.

“Bái kiến lão tổ gia gia, bái kiến gia gia, bái kiến ngoại tổ phụ.” Bọn hắn thay nhau hành lễ.

“Tĩnh Linh của Triệu thị, Tĩnh Ngọc của Triệu thị, bái kiến lão tổ gia gia, bái kiến gia gia, bái kiến ngoại tổ phụ.”

“Miễn lễ miễn lễ.”

Ở trước mặt các tiểu bối, Đế Tử An lúc này liền thu hồi dáng vẻ không biết xấu hổ kia, ngay lập tức trở lại dáng vẻ uy nghiêm trầm ổn, khoan dung gần gũi của bậc trưởng bối nói: “Mấy đứa trẻ các ngươi, vội vàng hấp tấp như vậy làm gì?”

Nghe thấy những lời nói quan tâm này, hai huynh đệ Vương Ninh Dịch và Vương Ninh Nghiêu còn ổn, lấy lại được chút bình tĩnh và phong độ.

Bình Luận (0)
Comment