“Người ta, người ta bị tủi thân, muốn đến Tiên Triều tìm ca ca.” Trong đôi mắt đen giống như hạnh nhân của Vương Cơ Điệp tràn ngập hơi nước, hốc mắt cũng đã hồng hồng, trông đáng thương không nói nên lời: “Hu hu, người ta nhớ ca ca.”
“Chuyện này cha mẹ của ngươi có biết không?” Vương Ninh Hi cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
“Đương nhiên là không biết.” Vương Cơ Điệp ở trong ngực của Vương Ninh Hi lau nước mắt và nước mũi, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Nhưng mà, ta đoán là lão tổ gia gia chắc chắn đã biết, nếu không thì ta đã không chạy thoát được rồi.”
“Ầy, suy nghĩ thông suốt, suy đoán rất chính xác, trí thông minh của ngươi không có vấn đề gì cả.” Vương Ninh Hi thấy nàng như vậy, cũng không biết nên giận hay nên cười, cắn răng cả giận nói: “Nhưng tại sao thành tích lại nát bé như thế kia?”
“Tứ thập thất thúc, người là tên xấu xa, người bắt nạt ta. Người ta bởi vì quá nhớ ca ca, không tập trung học được.” Vương Cơ Điệp bắt đầu đấm vào Vương Ninh Hi bằng nắm đấm nhỏ: “Người không được phép đưa ta quay về.”
“Được rồi được rồi nếu lão tổ gia gia đã không có ý kiến, thì ta cũng sẽ
không đưa ngươi quay về.” Vương Ninh Hi lau mồ hôi trán, uể oải nói:
“Chuyến đi đến Tiên Triều này, ngươi đi theo ta là được rồi, không
được phép chạy loạn một mình.”
“Tứ thập thất thúc, người thật tốt.” Vương Cơ Điệp lập tức đổi giận thành
vui, trở mặt cực nhanh, ngay cả hơi nước tràn ngập trong hốc mắt cũng
biến mất một cách thần kỳ: “Người ta thích người nhất.”
“Được rồi, dù sao đoạn đường này chúng ta cũng không xảy ra chuyện gì.”
Vương Ninh Hi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta sẽ chăm sóc, dạy bù cho
ngươi, tránh để cho ngươi quay trở về Tộc Học quá xấu mặt.”
Nói xong, hắn bỗng dưng liếc nhìn như muốn róc xương lóc thịt tiểu Lục
Long ở bên cạnh cuối cùng đã không còn giãy dụa nữa, hung ác nói:
“Còn ngươi! Giúp người xấu làm điều ác, cũng ngoan ngoãn học bù cho
ta!”
“...”
Vương Cơ Điệp trong nháy mắt nước mắt rơi đầy mặt.
Ta vừa trốn khỏi ổ sói, lại rơi vào hang hổ.
Tứ thập thất thúc, ta cảm ơn người!
Lục Long lão tổ vẫn đang bị Bùi lão túm trong tay cũng cứng đờ toàn
thân, cả con rồng ngay lập tức không ổn.
Hắn ta vất vả lắm mới thông đồng với tiểu công chúa chạy được đến đây,
thế mà vẫn còn không thoát khỏi vận mệnh học tập?! số mệnh của hắn ta
tại sao lại khổ như vậy chứ?
Sớm biết sẽ như thế này, hắn ta đã ở lại bên cạnh Vương Ly Từ luộc
trứng ăn là được rồi hu hu hu hu...
Xích Nguyệt Ma Triều.
Đây là một hòn đảo vắng vẻ, xung quanh có hải lưu phức tạp, còn có đá ngầm rải rác khắp nơi, bình thường không có thuyền tới gần, nhưng cũng bởi vậy, nên có phần thanh tĩnh.
Giờ phút này, đêm đen.
Ánh trăng như được gột rửa.
Sóng lớn màu mực vẫn còn đang vỗ vào đá ngầm bên bờ, bọt nước cuộn trào, tiếng nước dữ dội giống như một khúc nhạc mạnh mẽ, ở trong bóng đêm truyền ra xa xa.
Hiện ra hơi nước nồng nặc mùi tanh của biển, âm u lạnh lẽo, bí hiểm, mang theo một chút điên cuồng của ma khí, lan tràn ra từ trong nước biển, bao trùm cả hòn đảo nhỏ.
Một cây dây leo ma thực tinh tế, có phiến lá màu xanh sẫm đang vươn cành ra trong màn đêm, vừa đắm chìm vào ánh trăng lạnh lẽo, vừa hấp thụ ma khí và hơi nước tràn ngập dưới bóng đêm.
Đây là một cây ma đằng ngân tuyến cấp ba phổ biến, từ trước đến nay luôn được biết đến với sức sống bền bỉ.
Vào ban ngày ma đằng dữ tợn xấu xí, nhưng dưới bóng đêm lại hiện ra huỳnh quang lấm ta lấm tấm màu xanh lá cây, tản ra khí tức thơm ngọt mê người, để có thể thu hút một ít sâu bọ vốn cũng không nhiều trên hòn đảo đến ăn no nê.
Bỗng dưng.
Hai vệt độn quang một xanh một lam gào thét trong màn đêm xẹt qua bầu trời.
Làn sóng năng lượng mênh mông giống như dày đặc trên tinh hà, mênh mông cuồn cuộn, khiến cho người ta run sợ trong lòng.
Ma đằng giật nảy mình, ngay lập tức cảnh giác cuộn mình lên dây leo, ngay cả khí tức thơm ngọt và chút huỳnh quang tản ra ngoài từ trên dây leo cũng biến mất trong nháy mắt.
Giống như nó chưa từng xuất hiện bao giờ.
Trong lúc sơ ý, độn quang đã rơi xuống đảo.
Ở trên đảo cũng có thêm bốn bóng người.
Bốn người này, tất nhiên chính là Vương Lung Yên, Thanh Hoàng yêu đế, tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh, và lão thái giám tử y đi bên cạnh hắn ta.
Sau khi bồi thường xong tổn thất cho Ngọc Hoàng lâu, bốn người cùng nhau rời đi.
Bởi vì muốn nhanh chóng lên đường, nên bốn người cũng không thu hồi khí thế, chạy một mạch, cũng không có ai không có mắt dám tới gần, nhưng mà vẫn mất mấy tháng mới đến được hòn đảo này.
"Ngươi chắc chắn, nơi này có di tích của Ma Thực Tôn giả để lại sao?" Thanh Hoàng yêu đế đánh giá xung quanh, trong ánh mắt mang theo vài phần chất vấn.