Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2340 - Chương 2340 - Thủ Triết Huyền Tôn Của Ta, Có Thể Kế Thừa Ngôi Vị! (2)

Chương 2340 - Thủ Triết Huyền Tôn Của Ta, Có Thể Kế Thừa Ngôi Vị! (2)
Chương 2340 - Thủ Triết Huyền Tôn Của Ta, Có Thể Kế Thừa Ngôi Vị! (2)

Không phải bà ta không tin tam hoàng tử, trên hòn đảo này thật sự có quái thạch lởm chởm, ma khí nồng nặc, đất đai lại cực kì cằn cỗi, thậm chí không có mấy cây cỏ, vừa rồi bà ta cũng đã dùng thần niệm để dò xét, hoàn toàn không phát hiện ra không gian rung động đặc biệt, hoặc là dấu vết trận pháp để lại nào.

Thực sự không giống như có di tích.

“Di tích này ẩn nấp rất kĩ, nếu không thì cũng sẽ không bị ai phát hiện ra trong nhiều năm như thế.” Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh bình tĩnh giải thích, ngay sau đó lấy ra ngọc bội, liếc mắt ra hiệu với lão thái giám ở bên cạnh: “Trác lão, làm phiền ngươi.”

“Vâng, tam công tử.”

Trác lão nhận lấy ngọc bội, rót huyền khí mênh mông của toàn thân vào trong ngọc bội.

Được rót vào huyền khí, mặt ngoài miếng ngọc bội dần dần phóng ra ánh sáng màu xanh sẫm nhẹ nhàng. Ánh sáng kia có màu sắc trơn bóng, tản ra khí tức mộc nguyên nồng nặc, trong đó còn trộn lẫn từng tia từng sợi ma khí, vì vậy khí tức mộc nguyên đại diện cho sức sống cũng mang tới chút âm u và tà ác.

Thanh Hoàng yêu đế và Vương Lung Yên đều vô thức nhìn sang.

Nhưng mà sau nửa giờ đồng hồ, miếng ngọc bội kia cũng chỉ tản ra ánh sáng, mà không xảy ra hiện tượng khác lạ nào nữa.

“Muốn mở ra di tích này, cần rót vào trong đó ít nhất hai loại thuộc tính huyền khí, hơn nữa nhu cầu về huyền khí cũng có chút lớn.” Tam hoàng tử ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: “Gần như phải cần huyền khí toàn thân của một ma tu Lăng Hư cảnh sơ kỳ mới được. Ban đầu do ta sơ ý mới mở ra di tích này.”

Nghe được lời này, Vương Lung Yên nhất thời liếc mắt qua nhìn.

Yêu cầu như thế này, người này trước đó phải nhàm chán như thế nào, mới có thể ‘sơ ý’ mở ra di tích?

Thanh Hoàng yêu đế cũng có chút im lặng: “Tam hoàng tử, sở thích của ngươi thật là độc đáo.”

“Ha ha ha, chê cười, chê cười rồi.” Bản thân tam hoàng tử cũng có chút xấu hổ, cười ha ha che giấu quá khứ.

Lúc này, Trác lão bên kia cũng gần như đã rót được hơn nửa huyền khí vào trong ngọc bội.

Tam hoàng tử đang chuẩn bị nhận lấy ngọc bội, tiếp tục rót huyền khí vào bên trong, thì nghe thấy Thanh Hoàng yêu đế mở miệng nói: “Được rồi, để ta.”

“Vậy thì đa tạ tiền bối.” Tam hoàng tử bất ngờ lên tiếng cảm ơn.

“Không cần. Nếu như đã cùng nhau thăm dò di tích, không có lý nào chỉ có mình bên ngươi hết sức.” Thái độ của Thanh Hoàng yêu đế lạnh nhạt, tiện tay nhận lất miếng ngọc bội bắt đầu rót năng lượng vào bên trong.

Mặc dù yêu nguyên trong cơ thể của hung thú và huyền khí có tên khác nhau, nhưng bản chất đều là linh khí luyện hóa từ thiên địa, không khác biệt nhiều lắm.

Khi yêu nguyên được rót vào, chỉ trong chốc lát, ánh sáng phóng ra từ trên ngọc bội trở nên vô cùng sáng tỏ, gần như lấn át ánh trăng trong thiên địa.

Cùng lúc đó.

Âm thanh ầm ầm truyền đến từ dưới chân hòn đảo.

Một lát sau.

Một cánh cổng không gian đột nhiên xuất hiện trước mặt bốn người.

Dưới ánh trăng, cánh cổng này được xây dựng bằng không gian chi lực giống như sóng nước bập bềnh, như ẩn như hiện bên trong ánh trăng sáng.

Vương Lung Yên và Thanh Hoàng yêu đế nhìn nhau, trong đáy mắt đều hiện lên chút kinh dị.

Hai người đều là hạng người có kiến thức phong phú, tất nhiên biết, cánh cổng không gian ổn định như thế, chắc chắn cường giả Lăng Hư cảnh không thể có năng lực xây dựng được, phần lớn là do Chân Tiên ra tay, hơn nữa còn phải tinh thông về thủ đoạn không gian, hoặc là thực lực phải mạnh gần bằng Chân Tiên mới được.

Chẳng trách Thân Đồ Cảnh Minh vẫn luôn chắc chắn đây là di tích của Chân Tiên.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc trong mắt Vương Lung Yên, Thân Đồ Cảnh Minh đắc ý trong bụng, cười híp mắt sửa sang lại áo mũ một chút, mang theo ba phần đắc ý, bảy phần nịnh nọt nói: “Đi thôi, Nhược Băng cô nương, chúng ta đi vào.”

Dứt lời, hắn ta dẫn đầu bước vào trong cánh cổng không gian kia.

Trong nháy mắt, bóng người của hắn ta đã biến mất.

Trác lão cũng đi theo ngay lập tức.

Vương Lung Yên và Thanh Hoàng yêu đế nhìn nhau, cũng lập tức đi vào theo.

Khi Thanh Hoàng yêu đế cầm ngọc bội trong tay bước vào trong cánh cổng không gian, cánh cổng không gian cũng như sóng nước dần dần biến mất trong bóng đêm, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cùng lúc đó.

Vương Lung Yên và Thanh Hoàng yêu đế phát hiện bản thân đã đi tới một căn phòng.

Căn phòng đó cũng không lớn lắm, bên trong căn phòng trưng bày không ít đồ dùng linh mộc, có thể chứa khoảng mười mấy người ngồi chơi, nghỉ ngơi thưởng trà trong đó.

Trong vách tường của căn phòng có những ngăn chứa sẵn, bên trong để một số thứ tương tự như huân chương, hoặc là chiến lợi phẩm, bên cạnh còn có lời giải thích. Dựa vào lời giải thích đó có thể đoán ra được, di tích này thật sự thuộc về Ma Thực Tôn giả, hơn nữa còn là một căn cứ nghiên cứu quan trọng của bà ta, thậm chí còn có thể giao lưu ngoại thương, nhưng cũng không có thêm thông tin nào khác.

Bình Luận (0)
Comment