“Thứ hai là bắt đầu về số lượng của huyền giáp. Đông Càn kia không biết trời cao đất rộng, vì cướp được đơn đặt hàng này, lại dám chấp thuận thời gian hoàn thành trong mười năm. Mười năm chế tạo ra ba mươi vạn bộ huyền giáp, ngay cả tất cả Luyện Khí sư của Thiên Tượng Thự chúng ta cùng thực hiện, thời hạn công trình này cũng đã rất túng thiếu. Chỉ là Đông Càn quốc, có tài cán gì, mà có thể chế tạo ra ba mươi vạn bộ huyền giáp có phẩm chất cao trong vòng mười năm ngắn ngủi chứ?”
“Bây giờ chính là năm thứ năm, nếu như lần giao hàng này bọn hắn ngay cả mười vạn bộ cũng không đạt được, chất lượng lại không như mong muốn, ta sẽ lập tức bẩm báo với Tuy Vân trưởng công chúa điện hạ, mời điện hạ làm chủ hủy bỏ đơn đặt hàng, ngừng tổn hại kịp thời. Đến lúc đó, ngay cả Trấn Nam Vương điện hạ cũng phải đành chịu.”
“Chưởng Lệnh đại nhân anh minh.” Chủ quản thời dài một hơi nói: “Ta thấy đại nhân những năm gần đây vẫn luôn mặc kệ không hỏi gì, còn tưởng rằng do ngài sợ trấn Nam Vương, chỉ có thể nén giận phối hợp, hóa ra là do thế này.”
“Trấn Nam Vương, dù sao cũng thẳng tính, rất dễ bị tiểu nhân che mắt.” Lưu Chưởng Lệnh uống linh trà, chậm rãi nói: “Ta cũng đã từng nhắc nhở lão nhân gia người một chút, mọi thứ không thể nóng vội. Ngươi đi triệu tập một nhóm Luyện Khí sư đáng tin, chuẩn bị kiểm hàng kỹ càng đi.”
“Vâng, Chưởng Lệnh đại nhân.” Chủ quản kia sau khi lên tiếng đồng ý, sắc mặt đột nhiên lại có chút khó khăn: “Đại nhân, vẫn còn một chuyện khó giải quyết, cần ngài quyết định.”
“Chuyện gì?”
“Là chuyện chúng ta ủy thác Bách Luyện chân quân, phục hồi hai món đại khí là Nghê Thường đạo y và thiên vận đạo kiếm cho Tuy Vân công chúa, Bách Luyện chân quân vẫn luôn lấy đủ loại lý do để từ chối, động một tí là vật liệu đặc thù không đủ, hoặc là vị trí nào đó đã hư hao quá nặng cần kéo dài thời hạn công trình.” Chủ quản tỏ ra u sầu, hiển nhiên vì chuyện này mà buồn không phải một ngày hai ngày: “Chúng ta đã làm như ngài dặn dò, hết sức phối hợp với Bách Luyện chân quân, nhưng hắn ta vẫn ngoan cố không đáp ứng chúng ta.”
“Rất rõ ràng, hắn ta vẫn còn tức giận vì chuyện gây khó dễ cho Bùi Tín An.”
“Lão già Bách Luyện đó thật to gan.” Sắc mặt Lưu Chưởng Lệnh lập tức nghiêm túc trở lại: “Ta kính hắn là tiền bối, lười so đo với hắn ta mấy chuyện vặt vãnh. Như tu sửa đạo khí cho Tuy Vân trưởng công chúa là chuyện trọng đại, thế mà hắn ta cũng dám làm bộ làm tịch, quả thực là không biết nặng nhẹ!”
“Người nói cho hắn ta biết, còn chưa đầy nửa năm nữa, việc nghỉ ngơi của Tuy Vân trưởng công chúa sẽ kết thúc. Nếu hắn ta dám làm chậm trễ kỳ hạn trưởng công chúa xuất chinh, ta sẽ báo cáo với Tiên Hoàng bệ hạ ngay lập tức, bắt hắn ta hỏi tội!”
“Vâng, Chưởng Lệnh đại nhân.” Chủ quản lĩnh mệnh rồi đi.
Sau khi mọi người rời đi, Lưu Chưởng Lệnh suy tư một lát, lại nói: “Người đâu, chuẩn bị phi liên, bản Chưởng Lệnh muốn đích thân đi thăm hỏi Tuy Vân trưởng công chúa điện hạ.”
Đợt kiểm hàng lần này, vẫn nên mời trưởng công chúa đến tự mình giám sát, như thế sẽ không có sơ hở nào.
Cùng lúc đó.
Vùng ngoại thành của Hàn Nguyệt tiên thành.
Nơi này có một vùng trung tâm hậu cần cực kỳ rộng lớn, trước khi hàng hóa của các châu và các quốc gia được vận chuyển vào tiên thành, đều sẽ tiếp nhận kiểm tra ở nơi này, tiến hành thủ tục vận chuyển nhập hàng hóa.
Từ khi không vận của Diêu thị xây dựng không cảng, cũng trở thành một viên ngọc quý trong vùng hậu cần này.
Là chủ thành lớn nhất Tiên Triều, lượng ra vào của hàng hóa trong tiên thành cực kỳ lớn, thậm chí cách một hai ngày, đều sẽ có một chiếc phi thuyền Vân Diêu hạ xuống không cảng.
“Đây là cảng hậu cần.”
Đây là lần đầu tiên Vương Ninh Hi đi đến Tiên Triều, từ trên không trung quan sát bên dưới, cũng bị quy mô rộng lớn của nó làm cho kinh ngạc.
Mặc dù Vương thị hùng mạnh, kinh doanh ở Trường Ninh địa khu cũng rất tốt, nhưng so với chủ thành của Tiên Triều, vẫn còn thua kém hơn rất nhiều. Nhất là về quy mô, chênh lệch lại càng lớn, chỉ là phạm vi của chủ thành Hàn Nguyệt này, đã lớn hơn rất nhiều so với toàn bộ Lũng Tả quận gộp lại.
Như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Thế gia môn phiệt đều tập trung trong chủ thành Hàn Nguyệt, một số như Vương phủ, các loại thế gia nhất phẩm, chỉ là phạm vi của khu vực chủ trạch cũng không thua gì toàn bộ Trường Ninh vệ.
Phạm vi của chủ thành nếu không đủ lớn, sao có thể chứa được nhiều thế gia lớn nhỏ khác nhau như vậy, và còn có hệ thống Tiên Đình vô cùng khổng lồ kia nữa?
Đây chính là tiên thành.
Tiểu la lỵ Vương Cơ Điệp tám tuổi ghé vào khung cửa sổ lưu ly, nhìn thành trì rộng lớn nguy nga bao la hùng vĩ, nhìn mãi không thấy cuối, không nhịn được hai mắt phát sáng, hưng phấn không thôi nói: “Mở mang tầm mắt, thật là mở mang tầm mắt, nơi này còn lớn hơn rất nhiều so với Kinh Quy Long thành của chúng ta.”