Trong lúc nhất thời, tâm trạng buồn khổ vì đi cả một đường, cả một đường làm bài tập của nàng lập tức tiêu tan không còn nữa.
“Công chúa điện hạ.” Diêu Thành Siêu ở bên cạnh phụ họa nói: “Đó là đương nhiên, nếu như so sánh Hàn Nguyệt tiên thành như một con cự long, thì Quy Long thành chỉ có thể được coi như là một con rắn nhỏ.”
“Hừ!” Vương Cơ Điệp hung tợn trừng mắt liếc hắn ta một cái, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo nói: “Ngươi mới là con rắn nhỏ, cả nhà ngươi đều là rắn nhỏ, Quy Long thành nhà chúng ta chẳng qua chỉ mới phát triển trong thời gian ngắn, thái ngoại tổ phụ và lão tổ gia gia nhà chúng ta kết hợp lại, sớm muộn gì cũng sẽ xây được một tòa tiên thành còn vĩ đại hơn Hàn Nguyệt tiên thành này.”
Quê hương của mình có không tốt, cũng chỉ có mình được nói. Nếu người ngoài dám phê bình, Vương Điệp Cơ thân là công chúa Đại Càn sao có thể bỏ qua?
“Vâng vâng vâng, công chúa điện hạ chỉ bảo đúng.” Diêu Thành Siêu tự biết lỡ lời, vội vàng đền bù nói: “Đợi chúng ta đến tiên thành, ta sẽ mời ngài ăn cơm ở tiệm cơm ba sao Ly Từ.”
“Ba sao Ly Từ?” Vương Cơ Điệp tỏ ra hoang mang: “Đó là tiệm cơm gì?”
“Công chúa điện hạ có chỗ không biết.” Diêu Thành Siêu hưng phấn giới thiệu cho nàng: “Đây chính là tiệm cơm khi Ly Từ tiểu thư của Vương thị đi du lịch ở Tiên Triều, khi đi ngang qua đã vào nếm thử, nàng đã dựa vào các nhân tố như chất lượng, hương vị, phục vụ, tiến hành nếm thử tiệm cơ để bình xét cấp bậc, thấp nhất là một sao, nhiều nhất là ba sao.”
“Cho dù là tiệm cơm có cấp bậc một sao Ly Từ thấp nhất, cũng không hề tệ, cũng đáng để nếm thử. Còn ba sao Ly Từ, trong phạm vi toàn bộ Tiên Triều, tổng cộng cũng có tám tiệm, trong đó có ba tiệm là nằm bên trong Hàn Nguyệt tiên thành.”
“Hóa ra là tiệm cơm mà Ly Từ lão tổ đã nếm thử.” Vương Cơ Điệp lập tức cảm thấy hứng thú: “Mặc dù ta chưa từng gặp Ly Từ lão tổ, nhưng nghe nói lão nhân gia nàng rất quan trọng chuyện ăn uống. Cũng đáng để thử một lần, nếu thật sự ăn ngon ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
“Công chúa điện hạ yên tâm, tiệm cơm được đề cử cấp sao Ly Từ vốn dĩ nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì tính chính xác và công bằng” Diêu Thành Siêu nói: “Bây giờ Ly Từ tiểu thư đã là đại danh nhân, còn bái làm môn đệ của Nguyên Nguyên chân quân tiếng tăm lừng lẫy ở Tiên Cung. Những tiệm cơm kia, Nguyên Nguyên chân quân cũng đã tự mình đến từng nơi thưởng thức, lão nhân gia người sau khi nếm thử đều khen không dứt miệng, thẳng thắn khen Ly Từ tiểu thư chính là một cái lưỡi tốt của Tiên Triều.”
“Hóa ra Ly Từ lão tổ nhà ta lại lợi hại như vậy.” Vương Cơ Điệp hưng phấn không thôi nắm lấy Lục Long lão tổ nói: “Tiểu Lục tiểu Lục, đợi sau khi gặp được ca ca, chúng ta sẽ đi đến Tiên Cung tìm Ly Từ lão tổ chơi.”
Lục Long lão tổ vốn dĩ đang uể oải làm bài tập, nghe xong chuyện này, nhất thời bị dọa đến mức giật nảy mình.
Công chúa đại nhân ngươi đang nói đùa gì đấy? Bản lão tổ không muốn đi gặp đại ma vương Vương Ly Từ kia đâu!
Tên kia đói là ăn tất cả mọi thứ, thật là đáng sợ!
“Được rồi được rồi.” Vương Ninh Hi thưởng cho nàng một hạt dẻ: “Tiệm cơm gì đó, đừng có nghĩ đến ăn mỗi ngày nữa. Nhân lúc phi thuyền Vân Diêu vẫn còn chưa hạ xuống đất, sau khi hạ xuống cũng phải vận chuyển hàng hóa, ngươi tranh thủ thời gian làm xong mấy bài kiểm tra này đi, củng cố một chút những kiến thức vất vả lắm mới học được này đi.”
“Hả! Tứ thập thất thúc, hay là người đánh chết ta đi!”
Trong đôi mắt to tròn của Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp lập tức xuất hiện ánh lệ.
Trên đường đi đến Tiên Triều, ngay cả phong cảnh nàng cũng không được ngắm nhìn quá nhiều, mỗi ngày tỉnh dậy đều phải học thêm, nhắm mắt lại trong đầu vẫn đang cày bài thi.
Thời gian này, quả thực còn trôi qua đau khổ hơn cả trong Tộc Học.
Ở đó dù sao nàng còn có thể trốn vài tiết, hoặc là uy hiếp đồng học một chút để cho mình chép bài. Nhưng trên phi thuyền Vân Diêu, cứ như địa ngục, muốn trốn cũng không trốn được.
“Ta không dám đánh chết Hoa Thụy tiểu công chúa điện hạ của nhà chúng ta.” Vương Ninh Hi dụ dỗ nói: “Chỉ cần người kiểm tra mấy bài thi này đạt tiêu chuẩn, đồng thời sửa chữa lại xong xuôi, ta sẽ cho ngươi ba ngày nghỉ, để ngươi chơi thật vui ở tiên thành. Nếu không, ngươi hãy cố gắng đợi trong tửu điếm tiếp tục kiểm tra!”
Vận mệnh quá thê thảm, Vương Cơ Điệp ngậm nước mắt bắt đầu kiểm tra bài học cuộc đời.
“Còn ngươi, Tiểu Lục Long. Ngươi cả ngày ghét học như vậy, làm một con rồng không có học thức thì rất vẻ vang sao? Mấy bài thi này đều là của ngươi đó, là do đặc biệt thiết kế cho sự tri thức yếu kém của ngươi.” Vương Ninh Hi lúc trước đã từng dạy bù cho các nàng Vương Ly Tiên và Vương Ly Từ, nên hắn đã quen chuyện học bù này.
“Gào....”
Lục Long lão tổ cũng rớt nước mắt vô cùng hối hận.
Hai người là hắn ta và Hoa Thủy tiểu công chúa, đã phải trải qua biết bao gian khổ mới thoát ra được, không phải vì muốn trốn học sao? Nhưng giờ thì tốt rồi, đâm thẳng vào địa ngục.