Thiên Vận đạo kiếm khẽ run lên, phát ra một tiếng chuông êm tai.
Âm thanh này kéo dài như có như không, giống như đạo vận, khiến cho người ta nghe được có cảm giác như đầu óc minh mẩn hơn, ngay cả hồn phách cũng bình ổn hơn một chút.
Đây cũng chính là điểm đặc biệt của Thiên Vận đạo kiếm.
Tiếng kêu của thanh kiếm này có tác dụng trấn tĩnh linh hồn và làm cho tinh thần tỉnh táo hơn, giúp ích rất nhiều trên chiến trường vực ngoại.
“Kiếm tốt, kiếm tốt.” Bách Luyện chân quân khen không ngớt miệng nói: “Hạ thần cũng đã từng sửa chữa không ít đạo kiếm, thanh kiếm này có thể gọi là thanh kiếm nổi bật nhất trong số đó.”
“Đa tạ chân quân đã khen.” Tuy Vân trưởng công chúa sau khi cảm ơn một câu, lại hỏi đạo kiếm trong tay: “Thiên Vận, tình hình của ngươi thế nào rồi?”
“Công chúa tỷ tỷ, ta cảm thấy rất tốt” Giọng nói của Thiên Vận đạo kiếm nghe rất êm tai: “Tay nghề của Bách Luyện chân quân không tầm thường, không chỉ chữa được những khiếm khuyết trên thân kiếm của ta, thậm chí một vài vết nức tích lũy trước đó, cũng được sửa chữa ổn thỏa. Thiên Vận cảm ơn Bách Luyện chân quân.”
Giọng nói của khí linh này vô cùng trong trẻo động lòng người, giống như linh tước hót véo von.
“Tuy Vân cảm ơn chân quân.” Tuy Vân trưởng công chúa nghe xong lời này, cũng vội vàng cảm ơn.
“Điện hạ khách khí.” Bách Luyện chân quân cũng vội vàng dâng Nghê Thường đạo y lên: “Điện hạ cũng kiểm tra đạo y của ngài một chút đi, một vài hư hỏng ẩn giấu trước kia để lại, hạ thần đã cố gắng sửa chữa.”
So với thời điểm được đưa tới đây, giờ phút này Nghê Thường đạo y cũng đã rực rỡ hẳn lên, linh vận lưu chuyển bên ngoài, đã khôi phục được phong thái của ngày xưa, thậm chí khí tức còn hòa hợp hơn một chút.
Rất hiển nhiên, Bách Luyện chân quân đã để tâm không ít.
Lần này, Tuy Vân trưởng công chúa đã lộ vẻ xúc động, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Là Tuy Vân đã hiểu lầm chân quân, kính xin chân quân đừng so đo với ta.”
“Hiểu lầm?” Bách Luyện chân quân gãi gãi tóc xám trắng, vẻ mặt không hiểu gì nói: “Điện hạ hiểu lầm gì vậy? Hạ thần nghe không hiểu.”
“Chuyện này.” Tuy Vân công chúa có chút xấu hổ, do dự một chút vẫn nói thật: “Lúc trước ta có nghe đồn, nói rằng chân quân không muốn sửa chữa đạo khí cho ta, còn nhiều lần đưa ra đủ yêu cầu không an phận.”
“Thật sự là có chuyện như vậy.” Bách Luyện chân quân cũng nói thật: “Những người làm kỹ thuật như chúng ta, đều có tính tình thẳng thắn, khi vui thì vui, khi không vui thì không vui. Ngay từ đầu, ta quả thực cũng không muốn sửa chữa những đạo khí này.”
“Chuyện này?” Tuy Vân trưởng công chúa cau mày nói: “Phải chăng Tuy Vân thật sự đã đắc tội ngài điều gì đó sao?”
“Ầy, chuyện này không liên quan đến điện hạ.” Bách Luyện chân quân thẳng thắn nói: “Nói đến chuyện này chỉ là ta và Lưu Chưởng lệnh có chút ân oán cá nhân mà thôi. Cái tên kia không hiểu cái quái gì cả, còn chỉ huy vớ vẩn cả ngày. Đồ đệ yêu thích Bùi Tín An của ta tính tình còn ngay thẳng hơn cả ta, hết lần này tới lần khác đắc tội với Lưu Chưởng Lệnh, kết quả là bị Lưu Chưởng Lệnh xa lánh, bị đày đến một góc thôn quê của Đông Càn kia.”
“Bởi vì chuyện này, ta và Lưu Chưởng Lệnh đã kết oán, vốn dĩ không muốn tiếp nhận công việc này. Sau đó, ta tỉnh táo lại suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy mình có chút không phải. Đạo khí của điện hạ vốn dĩ bị hư hại, cũng bởi vì trận đại chiến cuối cùng kia quá quyết liệt, ta còn nghe nói điện hạ đã bị thương không nhẹ, nên bây giờ mới rút lui khỏi chiến trường để nghỉ ngơi.”
“Ta nghĩ, điện hạ có thể nỗ lực quên mình ở tiền tuyết chém giết những yêu ma của vực ngoại kia, để bảo vệ Nhân tộc, lão già hom hem như ta sao có thể ngáng chân ngài được.”
Tuy Vân trưởng công chúa lại thi lễ thật sâu một cái: “Chân quân đại nghĩa.”
Đang lúc nói chuyện, nàng ta cũng nhớ lại trận chiến cuối cùng trước khi nàng ta rút lui. Đó là một chiến thắng huy hoàng, Nhân tộc cũng đã bỏ ra một cái giá vô cùng đau đớn thê thảm vì nó.
Trong đôi mắt phượng xinh đẹp bức người của nàng ta mơ hồ nổi lên một làn hơi nước, biểu cảm cũng trở nên ảm đạm.
“Ngài yên tâm, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng.” Tuy Vân trưởng công chúa sau khi ổn định lại tâm trạng, nghiêm túc nói: “Nhất định sẽ cho chân quân một câu trả lời.”
Nàng ta không khỏi nhớ lại lời giải thích lúc Lưu Chưởng Lệnh tìm đến nàng ta, lúc ấy hắn ta không hề nói như vậy. Rất rõ ràng, so với Lưu Chưởng lệnh, lời giải thích của Bách Luyện chân quân đáng tin hơn một chút.
Nhưng mà, cho dù là ai đúng ai sai, nàng ta sẽ điều tra rõ ràng sao đó mới ra quyết định.
“Điện hạ một ngày trăm công ngàn việc, nghe nói không bao lâu nữa còn phải đến chiến trường vực ngoại, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này mà tổn hại tinh thần.” Bách Luyện chân quân tỏ ra dáng vẻ rộng lượng: “Huống hồ đồ nhi Bùi Tín An của ta, nghe nói bây giờ vẫn đang sống rất tốt ở Đông Càn, nghe nói bầu không khí ở bên đó tốt hơn nhiều so với Tiên Binh bộ chúng ta. Có thời gian, ta cũng muốn đến mở mang tầm mắt một chút.”