Đông Càn, lại là Đông Càn.
Tuy Vân trưởng công chúa khẽ cau cặp lông mi thanh tú lại.
Mấy năm qua nàng ta quay về nghỉ ngơi, đã nghe người ta nhắc tới Đông Càn rất nhiều lần, còn nhiều hơn cả số lần mấy trăm năm trước nàng ta nghe được cộng lại.
Nghe nói tốc độ phát triển của Đông Càn trong những năm qua cực nhanh, và chuyện Đế Tử An mới nhận chức, có liên quan đến một thế gia nhìn thì rất tầm thường, nhưng thực ra lại không hề tầm thường.
Nếu không phải do thời gian nghỉ ngơi của nàng ta không đủ, thực sự cũng muốn đến Đông Càn, đi đến thế gia có quyền lực kia xem một chút.
Lần sau sẽ tới.
Bây giờ chiến sự của chiến trường vực ngoại quá căng thẳng, nhiệm vụ trên vai của mọi người đều rất nặng nề, không có nhiều thời gian để nàng ta từ từ nghỉ ngơi như vậy. Đợi lần sau nàng ta giành được thắng lợi trở về, sẽ đến Đông Càn quốc giải sầu một chút, trải nghiệm những thay đổi của Đông Càn.
“Chân quân quả nhiên rất rộng lượng.” Tuy Vân trưởng công chúa thu hồi hai món đạo khí: “Phần ân tình này, Tuy Vân sẽ nhớ kỹ. Vậy thì, không quấy rầy chân quân luyện khí, Tuy Vân xin cáo từ trước.”
“Điện hạ, ta sẽ tiễn ngài.” vào thời khắc Bách Luyện chân quân đưa tiễn, còn nhắc nhở sâu xa nói: “Điện hạ, nhìn mức độ hư hại của hai món đạo khí, trận chiến kia của ngài chắc hẳn vô cùng ác liệt. Thân thể của ngài vô cùng tôn quý, là hi vọng của tương lai Nhân tộc, trên chiến trường không cần phải xung phong đi đầu như thế.”
“Đa tạ chân quân đã nhắc nhở.” Tuy Vân công chúa gật đầu nói: “Tuy Vân sẽ cố gắng tránh rơi vào sự ác chiến.”
Chỉ nói vài câu, hai người cũng đã trò chuyện rất vui vẻ, giống như lão bằng hữu nhiều năm không gặp.
Một loạt hành động này của Bách Luyện chân quân, khiến cho những tên đồ đệ của ông ta nhìn thấy mà than thở.
Đúng là gừng càng già càng cay. Ông ta không những nịnh nọt Tuy Vân công chúa một cách lợi hại, để công chúa cảm thấy thoải mái, còn thuận đường rửa mắt cho Lưu Chưởng Lệnh.
Quả nhiên người đàng hoàng một khi trở nên tàn ác, còn nguy hiểm hơn cả những tên gian nịnh kia.
Đang cảm thán, Bách Luyện chân quân đã đưa Tuy Vân công chúa đến cổng, đang chuẩn bị tiễn nàng ta ra khỏi cổng.
Bỗng dưng.
Bên ngoài Bách Luyện đường truyền tới một giọng nói trầm ổn: “Sư tôn, sư tôn lão nhân gia ngài có ở nhà không? Đồ nhi Tín An của người tới thăm ngài đây.”
Bùi Tín An?
Cả đám đồ đệ lập tức kịp phản ứng, nhao nhao tiến ra đón: “Bùi sư huynh trở về rồi.”
“Bùi sư đệ trở về rồi.”
Lao nhao như vậy cũng có chút náo nhiệt.
Nỗ lực hai ba lần, bọn hắn vô cùng nhiệt tình đưa Bùi Tín An và đám người đi theo vào Bách Luyện đường. Vương Ninh Hi và Vương Cơ Điệp tất nhiên cũng ở trong số đó.
Với việc áo gấm về quê, trên mặt Bùi lão tỏ ra là thẳng quan tiến chức thuận lợi, thái độ với những sư huynh đệ khác cũng thân mật hơn rất nhiều so với bình thường.
“Hừ!”
Bách Luyện chân quân lúc trước vẫn luôn tập trung nhớ về Bùi Tín An, bây giờ lại nghiêm mặt, cả giận nói: “Nghiệt đồ, ngươi còn mặt mũi dám quay về?! trong lòng ngươi còn có người sư tôn là ta đây không?”
“Sư tôn.” Bùi lão vội vàng nhào tới, ôm lấy đùi của Bách Luyện chân quân, khóc ròng ròng nói: “Là đồ nhi bất hiếu, nhưng đồ nhi cũng không còn cách nào khác.”
“Cái gì mà không còn cách nào khác?” Bách Luyện chân quân tức giận nói: “Cái tên chó chết Lưu Chưởng Lệnh kia đẩy ngươi tới Đông Càn, ngươi cũng đi thật sao? Tại sao không xin ta giúp đỡ?”
“Sư tôn đối với Tín An ân trọng như núi, Tín An sao có thể gây phiền phức cho sư tôn được chứ?” Bùi lão lau nước mũi và nước mắt trên đùi ông ta: “Không phải chỉ đến Đông Càn thôi sao? Chỉ cần có bản lĩnh, ở đâu cũng có thể tỏa sáng được.”
“Nói láo, bản chân quân là người sợ phiền phức sao?” Sắc mặt Bách Luyện chân quân tái xanh nói: “Cả đời của Bách Luyện ta đây, không thích gây phiền phức, nhưng cũng không có nghĩa là ta sợ phiền phức. Nếu người bên ngoài thật sự muốn tùy ý trèo lên đầu ta, ta cũng sẽ không chịu để yên. Cái tên khốn kiếp Bùi Tín An nhà ngươi, quả thực là đã làm mất hết mặt mũi của bản chân quân.”
Nhìn thấy Bách Luyện chân quân nổi giận đùng đùng, dáng vẻ rất có thể chuẩn bị đuổi Bùi Tín An ra khỏi sư môn, các sư huynh đệ vội vàng tiến lên thuyết phục.
Ngay cả Tuy Vân trưởng công chúa vẫn còn chưa kịp đi, cũng không nhịn được tham gia vào đội ngũ khuyên bảo: “Chân quân, lần này Bùi lão cũng không phạm sai lầm lớn, ngài đừng so đo với ông ta.”
“Được rồi, nếu trưởng công chúa đã khuyên bảo, ta dù sao cũng phải giữ thể diện cho nàng.” Bách Luyện chân quân như con lừa xuống sườn núi nói: “Bùi Tín An, ngươi còn không mau cảm ơn trưởng công chúa.”
“Tín An cảm ơn trưởng công chúa điện hạ, ngài đúng là ân nhân cứu mạng Tín An.” Bùi lão lập tức liên tục cảm ơn Tuy Vân trưởng công chúa: “Đại ân đại đức của công chúa, Tín An vĩnh viễn không bao giờ quên, tương lai có làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp.”