“Hả?” Tuy Vân công chúa bị dọa sợ: “Ngươi mới tám tuổi, sao có thể làm được chuyện như thế?”
“Mọi người đều thích cái đẹp mà. Tuy Vân tỷ tỷ ta cho ngươi biết, con người ta không thể quá gò bó, phải biết học được cách thả lỏng.” Hoa Thụy công chúa cười xấu xa nói: “Huống hồ, chúng ta chỉ xem, xem để vui vẻ, chứ không hề động thủ cướp người ép về trại. Tại sao lại không được?”
Tuy Vân công chúa vỗ trán.
Ngươi còn có suy nghĩ cướp trai đẹp về sao?
Cùng là công chúa, so sánh với Hoa Thụy, Tuy Vân cảm thấy mình già đầu mà dường như vẫn sống độc thân.
“Hả? Soái ca kia không tệ, dáng người cao thẳng, khí vũ hiên ngang, ngay cả bóng lưng cũng sừng sững uy nghiêm như thế.” Hai mắt Hoa Thụy công chúa bỗng nhiên phát sáng, chỉ vào một nam tử đang đi về phía tổng bộ Đa Bảo các ở đằng trước nói: “Đây chính là kiểu người ta thích nhất.”
“Đúng vậy.”
Tuy Vân công chúa cũng không nhịn được nhẹ gật đầu, nhưng cũng đỏ mặt xấu hổ, âm thầm tự trách. Ta làm sao thế này? Sao có thể phóng túng bản thân như thế?
Gần như cùng lúc đó.
Giác quan của nam tử đối diện kia cũng vô cùng nhạy bén, không khỏi xoay người lại nhìn Tuy Vân công chúa một chút.
Lúc này mặc dù Tuy Vân công chúa đã thay một chiếc váy dài kiểu nữ bình thường, nhưng cũng khó có thể che giấu được khí chất khoan thai trên người nàng ta, và lộ ra quý khí đến từ bản chất bên trong, vừa nhìn đã biết là người có thân phận.
Vị nam tử kia cũng hơi sững sờ, sau đó lễ phép gật đầu một cái.
Nam tử mặc một bộ bạch y, sau lưng có một thanh trường kiếm, phong thái tự nhiên, đi lại nhẹ nhàng, khí độ trên người giống như tiên giáng trần không nhiễm phàm trần, khiến cho người ta quên đi phàm tục.
Thời khắc quay người, ngũ quan tuấn tú của hắn được ánh sáng ban ngày phản chiếu vào, giống như được dát lên một vầng hào quang, khiến cho người ta không kìm lòng được mà say mê.
Gương mặt của Tuy Vân công chúa ửng đỏ, cũng vội vàng khom người đáp lễ.
Nàng ta cúi đầu thầm nghĩ, tuy tuổi tác cô gái nhỏ Hoa Thụy này nhỏ, nhưng ánh mắt cũng thực sự không tệ.
Nàng ta thân là trưởng công chúa của Tiên Triều, thiên tài tuyệt thế, hay là thanh niên tuấn kiệt gì đó nàng ta cũng đã thấy nhiều, còn người có tiên tư tuyệt vời như nam tử thanh niên trước mặt này, cũng lác đác không có mấy.
“Hoa Thụy, ngươi nói xem ta có nên đến kết giao một chút không.” Tuy Vân công chúa lặng lẽ truyền âm hỏi ý kiến Vương Cơ Điệp, ai ngờ mới nói được một nửa, đã phát hiện Hoa Thụy không biết từ lúc nào, đã bước loạng choạng trốn sau lưng nàng ta, co rúm toàn bộ thân thể nhỏ bé lại, dáng vẻ vô cùng căng thẳng.
“Hoa Thụy Hoa Thụy, ngươi quả nhiên vẫn là một đứa bé, miệng lưỡi thì cứng rắn nhưng lá gan lại nhỏ.” Tuy Vân công chúa cười nhẹ truyền âm: “Không phải ngươi nói muốn đi xem soái ca sao? Tại sao soái ca quay đầu lại, ngươi lại xấu hổ phải trốn như thế.”
“Tuy Vân tỷ tỷ, đừng nói nữa.”
Hoa Thụy công chúa kéo váy áo của nàng ta, núp ở sau lưng nàng ta run lẩy bẩy, sắp muốn khóc tới nơi.
Hu hu hu tại sao vừa rồi nàng lại nói chuyện vớ vẩn như vậy?
Phía trước có nhiều người như vậy, nàng chỉ ai không chỉ, tại sao lại cứ phải là hắn?
Cùng lúc đó.
Người nam tử thanh niên kia hình như cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, thò đầu nhìn ra sau lưng Tuy Vân công chúa, trong ánh mắt mơ hồ có một tia nghi ngờ.
Hoa Thụy công chúa không biết phải làm sao, đành phải kéo váy áo của Tuy Vân công chúa, không ngừng đi lòng vòng lẩn trốn.
“Chuyện này.”
Tuy Vân công chúa không nói nên lời.
Hoa Thụy rõ ràng đã nhận ra vị nam tử thanh niên này. Mặt dày trời sinh giống như nàng, người không sợ trời không sợ đất, lại thể hiện ra dáng vẻ giống như chuột thấy mèo, thật là hiếm có.
Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy thì thật không có chút ý nghĩa nào.
Hiển nhiên Vương Cơ Điệp vẫn còn muốn tiếp tục bịt mắt trốn tìm, Tuy Vân công chúa dứt khoát tóm lấy nàng, xách nàng đến trước mặt: “Hoa Thụy, ngươi nhận ra vị công tử này sao?”
Lực chú ý của nam tử thanh niên ở đối diện kia trong nháy mặt cũng rơi xuống trên người Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp.
“Khà khà.”
Thấy muốn tránh cũng không được, Hoa Thụy công chúa đành phải lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất đi lễ phép, cúi người thi lễ với nam tử thanh niên kia, lên tiếng chào hỏi đàng hoàng: “Gia gia.”
“Gia gia?”
Tuy Vân công chúa ngây người.
Không phải cô gái nhỏ Hoa Thụy này trong khi thay đổi huyết mạch, bị năng lượng làm hỏng đầu óc rồi đấy chứ? Nam tử thanh niên tuấn tú như tiên giáng trần này, sao lại là gia gia của nàng được?
Nào có thể đoán được.
Nam tử thanh niên kia cũng khẽ giật mình, có chút không dám tin mở miệng: “Điệp Nhi? Đúng thật là ngươi. Những năm qua ngươi thay đổi quá nhiều, gia gia suýt chút nữa thì không nhận ra. Sao ngươi lại chạy tới Tiên Triều? Chờ một chút, không phải với tuổi này của ngươi thì phải đang học tập ở Tộc Học sao?”