Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2366 - Chương 2366 - Liệu Địch Có Khoan Hồng! Càn Quét Đa Bảo Các (4)

Chương 2366 - Liệu Địch Có Khoan Hồng! Càn Quét Đa Bảo Các (4)
Chương 2366 - Liệu Địch Có Khoan Hồng! Càn Quét Đa Bảo Các (4)

Hài tử của Vương thị sáu tuổi tham gia Tộc Học, tám tuổi đo tư chất, bắt đầu tu hành chính thức.

Hắn nhớ không lầm, năm nay Vương Cơ Điệp đúng tám tuổi.

“Gia gia, ta thấy học hành buồn bực nên tới đây giải sầu một chút.” Hoa Thụy công chúa tỏ ra lúng túng cười sợ hãi nói.

“Học hành buồn bực?” Nam tử thanh niên, cũng chính là Vương An Nghiệp khóe miệng giật một cái.

Lời thoại này hắn đã quá quen thuộc.

Lúc trước Anh Tuyền cô cô, còn có Ly Lung cô nãi nãi cũng đã dùng câu nói này không ít lần để lấy cớ trốn học, còn luôn thích uy hiếp và lợi dụng hắn hỗ trợ làm bài tập. Bây giờ nghĩ lại, đây đều là những chuyện của rất nhiều năm về trước.

Biểu cảm của hắn có chút bất đắc dĩ, cũng có chút không nói nên lời: “Lúc trước nghe trong nhà gửi thư tới nói, Điệp Nhi ngươi có thái độ học tập không tốt lắm, luôn thích trốn học, ta còn không quá tin. Bây giờ xem ra, nhận xét của cha ngươi đối với ngươi e rằng vẫn còn giữ lại vài điều.”

Trốn học mà cũng chạy tới tận Tiên Triều, năng lực cũng không hề tầm thường.

Ờm hình như thật sự là gia gia của nàng.

Tuy Vân công chúa nhìn Hoa Thụy, rồi lại nhìn người thanh niên tuấn kiệt kia một chút, nhìn như thế nào, cũng nhìn không ra một chút cảm giác của gia gia và tôn nữ, nói là ca ca muội muội còn tạm được.

Nàng ta cảm thấy, tuổi tác của vị thanh niên tuấn kiệt này hình như còn nhỏ hơn nàng ta rất nhiều.

Người của Tiên Triều, đặc biệt là thế gia thương lưu của Tiên Triều, thành thân sinh em bé bình thường đều tương đối muộn. Mặc dù trên lý thuyết mà nói tu vi huyết mạch càng cao, sinh em bé càng khó, nhưng nếu hai bên phụ mẫu đều có tư chất huyết mạch cực kỳ xuất chúng mà nói, một khi thành công sinh ra dòng dõi với trường hợp này, tư chất huyết mạch của dòng dõi sẽ có xác suất cao hơn.

Ví dụ như Tuy Vân công chúa, gia gia của nàng ta đã khoảng một ngàn tuổi, dáng vẻ nhìn cũng giống như một nam tử trung niên chững chạc trưởng thành, không giống như người vừa xuất hiện trước mặt này.

“Ha ha, gia gia, cái đó, cái kia.” Hoa Thụy công chúa khó xử cười vài tiếng: “Những nghịch ngợm nho nhỏ của ta, cũng thuộc loại bình thường ở độ tuổi này, loại bình thường thôi, chắc là cha đã nói quá rồi.”

“Thôi được, Vương thị chúng ta đều là đời này quản lý đời kia, nếu cha ngươi quản lý ngươi không tốt, thì tự có đại gia trưởng thái gia gia kia tìm hắn tính sổ.” Vương An Nghiệp cười cười, thân mật sờ lên đầu của Hoa Thụy công chúa: “Nếu ngươi đã tới đây, thì hãy đi theo gia gia mấy ngày đi.”

“Vâng, gia gia.”

Gia Thụy công chúa thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cười vô cùng ngọt ngào, nhưng trong lòng không nhịn được oán trách.

Rõ ràng gia gia ngài mới là người tự do nhất trong nhà, hai đứa con trai sau khi sinh ra cũng chưa từng quản lý bao giờ.

“Đứa nhỏ ngươi thật đúng là lanh lợi, khi gia gia đến Tiên Triều ngươi mới bốn tuổi nhỉ?” Vương An Nghiệp cưng chiều ôm lấy nàng: “Sau từng ấy năm, mà ngươi vẫn còn nhớ được dáng dấp của gia gia ra sao.”

“Cái đó là vì, dáng dấp của gia gia nhà ta anh tuấn phóng khoáng, khí chất tuyệt vời như tiên. Cho dù Điệp Nhi có muốn quên cũng không thể quên được.” Hoa Thụy công chúa hì hì cười: “Huống hồ hai vị nãi nãi đã vẽ ra không ít chân dung của ngài, ta đã nhìn thấy từ nhỏ tới lớn.”

“Những năm qua bôn ba bên ngoài, thực sự cũng khiến các nàng tủi thân.” Vương An Nghiệp thở dài một hơi, có chút áy náy với hai vị thê tử kết tóc nói: “Các nàng đều là con dâu đích mạch, cần giúp thái nãi nãi xử lý rất nhiều nội vụ trong gia tộc, đợi sau khi trở về, ta nhất định sẽ cố gắng bù đắp cho các nàng.”

“Hai vị nãi nãi nói, nếu như ngài dám rời nhà mười năm không trở về, các nàng sẽ treo chân dung của ngài ở từ đường, để các vị tổ tiên của gia tộc tiếp ngài.” Hoa Thụy công chúa bắt chước giọng điệu của hai vị nãi nãi nói.

“Ờm, ta chắc phải cố gắng hết sức để về sớm một chút.” Khóe miệng của Vương An Nghiệp giật một cái.

Hắn tạm thời vẫn chưa muốn gia nhập hàng ngũ các vị tổ tiên của Vương thị.

Sau khi hoàn tất việc nhận lại nhau với Hoa Thụy, Vương An Nghiệp mới khom người nói với Tuy Vân công chúa: “Đa tạ cô nương đã chăm sóc Điệp Nhi. Tại hạ là Vương An Nghiệp của Trường Ninh Vương thị ở Đông Càn, xin hỏi quý danh của cô nương?”

“Ta và Hoa Thụy rất hợp nhau, là nàng đãi tiếp ta mới đúng.” Tuy Vân công chúa cũng có chút khách khí đáp lễ: “Ta tên là Vân Như Nguyệt, công tử gọi ta là Như Nguyệt cũng được.”

“Hóa ra là Như Nguyệt cô nương, An Nghiệp hữu lễ.” Vương An Nghiệp lại thi lễ lần nữa.

Đối với họ Vân, hắn cũng không quá quan tâm. ‘Vân’ tuy là họ của hoàng gia, nhưng hoàng thất của Tiên Triều đã sinh sôi mấy vạn năm, đích mạch trực mạch của Vân thị có rất nhiều chi thứ rắc rối, số lượng tộc nhân tất nhiên từ lâu đã đạt đến một số lượng khá kinh người. Chỉ là người của Vân thị sống trong tòa Tiên thành, ít nhất cũng mấy chục vạn, nhiều thì trăm vạn người.

Bình Luận (0)
Comment