“Nói dối.” Hoa Thụy công chúa nhảy dựng lên: “Không phải có loại bảo vật tên là một đòn của Chân Tiên sao? Tổng bộ Đa Bảo các các ngươi, không phải cái gì cũng có sao? Không phải ngay cả một đòn của Chân Tiên cũng không có đấy chứ?”
“Tiểu hài tử này, người đừng có...ơ...” Tam Bảo chân quân vừa mới chuẩn bị lên tiếng phủ nhận, lại bất ngờ nhìn thấy Tuy Vân trưởng công chúa.
Hôm nay trưởng công chúa thay đổi cách ăn mặc bình thường, khiến cho ông ta nhất thời không nhận ra.
Tam Bảo chân quân biến sắc, vừa mới định bái kiến.
Tuy Vân công chúa lại ho khan: “Như Nguyệt bái kiến Tam Bảo chân quân tiền bối. Đa Bảo các các ngươi ít nhất cũng phải cất giữ một viên một đòn của Chân Tiên, chuyện này đã không còn là bí mật gì từ lâu. Dù sao Trường Ninh Vương thị cũng là trụ cột tương lai thuộc phe Tiên Triều chúng ta, có bảo vật phòng ngự này phòng thân, cũng hợp tình hợp lý.”
Khi đang nói chuyện, Tuy Vân công chúa còn liếc mắt ra hiệu với ông ta mấy lần, bảo ông ta không được phép nói ra thân phận của mình. Vẻ mặt
Tam Bảo chân quân trong chốc lát đã run rẩy, sắp rơi nước mắt đến nơi.
Tuy Vân trưởng công chúa, ngươi đang bẫy người, một đòn của Chân Tiên là bảo vật quý giá như thế nào chứ?
Đây chính là thứ mà cường giả Chân Tiên cảnh đã phải hao phí không ít tu vi mới có thể chế ra, ngoại trừ Tiên Cung và hoàng thất Tiên Triều, bên ngoài muốn mua một viên còn khó hơn cả lên trời.
Đa Bảo các bọn hắn cũng khảo cổ khó khăn lắm mới phát hiện một viên, bình thường đều rất trân trọng.
Dù sao, cái thứ này thời gian càng dài càng có giá trị. Bây giờ bán đi, chẳng phải sẽ thua lỗ sao?
Quan trọng nhất chính là bởi vì thứ này trong thời khắc mấu chốt, có thể tạo ra thương tích cho Chân Tiên cảnh. Cho dù là ở Ma Triều hay là Tiên Triều, đều là vật bị kiểm soát, không được tùy tiện lưu chuyển.
“Tam Bảo tiền bối, nếu như trong các thật sự có vật này, xin hãy chia cho Vương thị ta một viên.” Vương An Nghiệp thi lễ thật sâu một cái, xin nhờ nói.
Sắc mặt Tam Bảo chân quân thay đổi khó lường, cuối cùng vẫn tỏ ra đau lòng đồng ý nói: “Được được được, hôm nay coi như ta chịu thiệt một chút, chia cho ngươi một viên với giá tám ngàn vạn tiên tinh. Nhưng mà An Nghiệp công tử phải nhớ kỹ, Vương thị các ngươi thiếu Đa Bảo các chúng ta một ân tình lớn.”
“Đa tạ Tam Bảo chân quân.” Vương An Nghiệp sau khi xác nhận một đòn của Chân Tiên, lại hỏi: “Xin hỏi Tam Bảo chân quân, quý các có thể sửa chữa đạo khí đỉnh phong không?”
“Đạo khí đỉnh phong?” Vẻ mặt của Tam Bảo chân quân hơi run lên một cái: “Ý của An Nghiệp công tử là bán bộ tiên khí sao? Ngài lấy ở đâu ra?”
Giá trị của bán bộ tiên khí, cũng không phải một đòn của Chân Tiên có thể so sánh được.
“À, là như vậy. Khi ta ngồi phi thuyền Vân Diêu đi ngang qua Thần Vũ Thiên Khư, gặp phải sự bộc phát của năng lượng triều tịch, cứ như vậy mà nhặt được một món.” Vương An Nghiệp cũng không trốn tránh chuyện này, thành thật nói rõ tình hình thực tế cho Tam Bảo chân quân biết.
Dù sao tình hình vào lúc đó, cũng không ít người biết, Đa Bảo các rất nhanh nhẹn về thông tin, cho dù hắn không nói, quay về chắc chắn cũng có thể dò hỏi ra được.
“...” Tam Bảo chân quân.
“...” Tuy Vân trưởng công chúa.
Hai người Tam Bảo chân quân và Tuy Vân công chúa nhìn Vương An Nghiệp, biểu cảm như gia vị bị trộn lẫn đắng cay mặn ngọt có đủ, nội tâm lại càng kích động không thôi, rất lâu không thể bình tĩnh.
Nếu như ngồi trên phi thuyền Vân Diêu, đã có thể tùy tiện nhặt được bán bộ Tiên khí, bọn hắn bằng lòng ở trên phi thuyền Vân Diêu cả ngày không xuống.
Nếu như nhất định phải thêm một thời hạn, đó chính là —— lâu như trời đất.
Nếu mà so sánh, thì đứa trẻ Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp này cũng là người bình tĩnh nhất
Nàng từ nhỏ đã nghe những câu truyện truyền kỳ của gia gia để lớn lên, những chuyện thế này, đối với người khác là chuyện hiếm thấy, nhưng đối với gia gia hắn thì hoàn toàn có thể nói là chuyện quá bình thường.
"An Nghiệp công tử, lão hủ có thể xem bán bộ tiên khí một chút được không?" Tam Bảo chân quân sâu xa nói.
Ông ta nghĩ lại cả đời này của mình, đã trôi qua hai ngàn tám trăm năm, bảo bối qua tay đếm không hết, bản thân cũng có không ít, nhưng cho dù là thứ gì cũng đều do bản thân khổ sở lắm mới kiếm được. Đừng nói là bán bộ tiên khí, ngay cả linh bảo Thần Thông, bảo khí Tử Phủ, ông ta cũng chưa bao giờ nhặt được một món nào.
"Tam bảo tiền bối mời."
Vương An Nghiệp lau một cái lên trên nhẫn trữ vật, trong tay lập tức có thêm một thanh kiếm xinh đẹp, đưa lên phía trước.
So với ngoại hình nguyên thủy của mình, vẻ ngoài của chuôi kiếm này hoàn toàn có thể dùng từ hoa lệ để hình dung, minh văn tinh xảo, tỏa ra ánh sáng lung linh, tản ra gợn sóng huyền ảo khó lường, vừa nhìn đã biết không tầm thường.