Ngay cả Bùi lão cũng không thể trốn, cũng bị ép đi thay đổi hình tượng.
Về phần Vương Ninh Hi, thì đi tới các nơi, quan sát tình hình, thỉnh thoảng đưa ra đề xuất.
“Ta cảm thấy đặc điểm của La sư huynh có thân hình rất cao, khuyết điểm thì hơi gầy một chút, các ngươi hãy cho hắn thử tạo hình kiếm hiệp bạch y bay bổng như tiên.”
Mặc dù chưa bao giờ chuyên học về thiết kế hình ảnh, nhưng Vương Ninh Hi ở Vương thị dù sao cũng mưa dầm thấm đất không ít, đề xuất đưa ra nhiều khi vẫn rất đúng trọng tâm.
Nhưng mà, tinh thần của hắn chủ yếu vẫn đặt lên trên người Bách Luyện chân quân.
Dù sao, Bách Luyện chân mới là nhân vật chính của liên nghị hội lần này.
“Hình tượng này của sư tôn thật không tồi, hình thể khôi ngô hùng tráng, nhưng mà lại quá lôi thôi lếch thếch, râu tóc bù xù. Không không không, không cần nhuộm đen hết, nhuộm chút là được. Khi tạo ra khí chất đàng hoàng cho sư tôn, tốt nhất vẫn phải để lại vẻ đã trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, cảm giác chững chạc trưởng thành có thể nhìn thấu lòng người, nhưng không mất đi hình tượng nhiệt huyết của thiếu niên lang.
Vương Ninh Hi khoa tay múa chân đưa ra đề xuất, điều chỉnh đi đi lại lại nhiều lần tạo hình của Bách Luyện chân quân, mới xem như tạm hài lòng gật đầu: “Bởi vì cái gọi là, bắt tay trải qua hàng ngàn sóng gió, hãy yên tâm ở lại nơi ta. Hiện tại cảm giác như vậy cũng gần đủ rồi.”
Lúc đầu Bách Luyện chân quân bị giày vò sắp ngủ thiếp đi, nghe vậy vội vàng mở mắt nhìn mình trong gương lưu ly.
“Đây, đây là ta?”
Ông ta mở to hai mắt nhìn, dường như đang nghi ngờ có phải bản thân đã nhìn nhầm hay không.
“Khụ khụ ánh mắt, sư tôn, chú ý hạ thấp ánh mắt của người.” Vương Ninh Hi kho han nhắc nhở: “Khiêm tốn một chút, sâu sắc một chút, phải có cảm giác tang thương.”
Cho dù có thay đổi hình tượng thành công, nếu như kết hợp với ánh mắt đần độn thì cũng xong.
“À à à.”
Bách Luyện chân quân lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm một chút, lại nhìn về phía bản thân trong gương, tâm trạng lập tức vui vẻ.
Như thế nào cũng không nghĩ rằng, những ‘nhân viên chuyên nghiệp’ này của Vương Ninh Hi lại lợi hại như vậy. Đây đúng như là biến thành người khác.
Trong lúc mơ hồ, ông ta dường như đã thấy được hi vọng.
Nhưng mà, không đợi ông ta vui vẻ thêm, Vương Ninh Hi lại tỏ ra nghiêm túc bắt đầu dội bom xuống.
“Sư tôn, ta sẽ kiểm tra người một chút, khi người nhìn thấy Lan Hinh Vương đã lâu không gặp, thì định nói về chuyện gì?”
“Không được không được, ý của người chỉ am hiểu về luyện khí? Nói chuyện trồng trọt? Đương nhiên cũng không được, người không phải Linh Thực sư, nói chuyện về trồng trọt không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?”
“Gặp mặt lần đầu tiên rất quan trọng, người phải cho bà ta một nhận biết có tính đột phá, và khiến cho bà ta sinh ra sự tò mò về người, còn phải để lại dư vị đáng nhớ. Trọng tâm câu chuyện, phải dừng lại ở những lĩnh vực mà bà ta cảm thấy hứng thú, nhưng tương đối xa lạ.”
“Sau khi ta đã điều tra và thu thập thông tin, nội tâm Lan Hinh Vương điện hạ có khuynh hướng tiêu cực ghét chiến tranh, thích văn nghệ tươi mới, tự cho mình là thanh cao, đồng thời, tính cách của bà ta có khuynh hướng mềm yếu hơn Triêu Dương Vương, không phải là người cố chấp theo ý kiến của mình. Bởi vậy, chiến thuật sơ bộ của chúng ta là không đồng tình với cảm xúc ghét bỏ chiến tranh của bà ta, kiên trì quan điểm bên ta một bước cũng không nhường. Đồng thời, còn phải làm vui lòng văn nghệ tươi mới của bà ta, và phá vỡ lớp vỏ tự cho mình là thanh cao của bà ta.”
“...”
Bách Luyện chân quân vất vả lắm mới sinh ra mấy phần tự tin lại biết mất ngay lập tức, đến cuối cùng, khi ông ta nói chuyện giọng nói cũng có chút run rẩy: “Ninh Hi, như vậy không quá phức tạp chứ? Sư tôn nhà ngươi, ta không nắm chắc nổi đâu.”
“Không nắm chắc nổi cũng phải nắm chắc. Sư tôn, đây chính là giấc mơ của người.” Vương Ninh Hi động viên ông ta nói: “Hãy thể hiện sự tự tin của ngài đối với luyện khí. Theo đuổi lão bà cũng giống như là luyện khí, cần chúng ta nắm chắc đặc tính của mỗi một loại vật liệu, đồng thời phải trải qua vô số trình tự tiến hành điều khiển, dung luyện một cách có mục tiêu, mới có thể luyện thành một tác phẩm hoàn hảo.”
“Thấy ngươi nói như vậy, hình như ta cũng đã hiểu được một chút.” Đôi mắt của Bách Luyện chân quân dần dần sáng lên.
“Chỉ hiểu cũng vô ích, chúng ta còn phải tiến hành diễn luyện thực chiến.” Vương Ninh Hi vung tay lên, Lạc Ngọc Thanh bên kia hiểu được ngay lập tức, lúc này đưa tới một nhóm nữ tử khác nhau đã sớm chuẩn bị xong.
Các nàng đều là tinh anh được chính quốc Trường Ninh Vệ đào tạo ra, đến Trường Ninh Thương hạ ở Tiên Triều công tác. Bởi vì tư tưởng phong trào của Trường Ninh Vệ tương đối tiên tiến, các nàng thông minh hơn nhiều so với tiểu thư thế gia bình thường, bây giờ sau khi mặc quần áo lộng lẫy, tất cả cũng ra dáng.