“Sư tôn, từng người đến đây, thử trước một lần, xem mỗi một nữ tử là Lan Hinh Vương.”
“Chuyện này chuyện này, không quá khoa trương chứ?”
“Sư tôn, muốn ở trên người khác thì phải chịu thương chịu khó, người không nên phụ lòng kỳ vọng của đồ nhi đối với người.”
Dưới sự cổ vũ không ngừng của Vương Ninh Hi, Bách Luyện chân quân cuối cùng mới lấy hết dũng khí bắt đầu bắt chuyện với ‘Lan Hinh Vương’ thứ nhất. Kết quả chưa tới năm hơi thở, ông ta đã thất bại.
“Sư tôn, tiếp tục. Ngươi cứ xem như lúc mình mới học luyện khí, sau mỗi một lần thất bại đều phải học cách đúc kết và cải thiện.” Khi Vương Ninh Hi làm gương cho người khác, từ trước đến nay đều có chút nghiêm khắc.
Sau đó, Bách Luyện chân quân bắt đầu dưới sự giám sát nghiêm khắc, bắt đầu luyện tập bắt chuyện, từ lúc mới bắt đầu vẫn còn chưa trôi chảy, nói cũng nói không khớp, đến khi dần dần trôi chảy, lại đến khi bắt đầu đổi hình thái, tiến hành sửa đổi giọng điệu.
Sau một thời gian dài, Bách Luyện chân quân cuối cùng đã thay phiên mấy chục ‘Lan Hinh Vương’ xong một vòng.
“Ninh Hi, như này gần được rồi chứ?” Bách Luyện chân quân cảm thấy mình đã tự tin hơn rất nhiều.
“Kém xa, tiến hành vòng thứ hai.”
Lại sau một thời gian dài nữa.
“Không sai không sai, sư tôn có tiến bộ, chúng ta bắt đầu kiểm tra vòng thứ ba, không đúng, vòng thứ ba luyện tập bắt chuyện.”
“Sư tôn, nhóm này người nhìn chán rồi phải không? Lạc tiên tử, đổi nhóm khác! Để nhóm này cho các sư huynh đệ luyện tập.”
Một vòng lại một vòng, Bách Luyện chân quân không biết mình rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu vòng. Ông ta mất cảm giác, thản nhiên, cũng càng ngày càng thả lỏng.
Từ từ, ông ta cảm thấy mình dần dần đã hòa nhập vào nhân vật do Vương Ninh Hi sắp đặt cho ông ta.
Từ một lão nam nhân thích luyện khí, trải qua tất cả phồn hoa, lang thang khắp mọi nơi, mất đi nữ nhân yêu mến, từng chịu đựng việc lên voi xuống chó, và đơn giản hóa những hiểu biết về cuộc sống của mình.
Ít nhất, năm đó khi Bách Luyện chân quân mất hết ý chí, quả thực đã lang lang bên ngoài hàng trăm năm, có đầy đủ không gian cho Vương Ninh Hi khai thác.
Về phần nói, có thể bị Lan Hinh Vương kia nhìn thấu hay không?
Đùa chứ, không có một nữ thần cao cao tại thượng nào, lại đi chú ý đến một người đã từng là ‘người ngưỡng mộ’.
Dưới sự huấn luyện theo kiểu địa ngục của Vương Ninh Hi, trong mấy ngắn ngủi, nam tử thiên đoàn do Bách Luyện chân quân dẫn đầu cũng đã được hình thành.
Đương nhiên, không thể nói là rất mạnh. Trình độ hiện tại của bọn hắn, gặp phải kiểu hiếm thấy như Vương Mai kia, thì ngay cả chết như thế nào cũng không biết, nhưng để bắt nạp những nữ Linh Thực sư chưa va chạm nhiều của Bách Thảo viên cũng đã đủ.
Huống hồ, Vương Ninh Hi chỉ hi vọng gia tăng xác suất thành công theo đuổi lão bà của bọn hắn mà thôi, không muốn đào tạo ra một đám tra nam trong trăm khóm hoa, không có lá dính vào người.
Ngày hôm đó.
Cẩm Tú Hồ trang.
Cẩm Tú Hồ trang nằm ở góc Đông Bắc của Tiên thành, vốn là một trong những sản nghiệp của thế gia Hàn Nguyệt Vương thị nổi tiếng từ xưa của Tiên Triều, linh khí trong trang dạt dào, cảnh sắc xinh đẹp, có linh điền thượng đẳng, và một linh hồ lớn, sinh ra rất nhiều các loại khác nhau.
Trong trang, cũng vừa kinh doanh vừa làm tiệm cơm cá nhân kiểu cũ, ngày bình thường phần lớn đều dùng để chiêu đãi tử đệ của Vương thị, và là chỗ lui tới của thân thích và khách mời, danh tiếng vốn dĩ không biểu lộ rõ ra bên ngoài.
Nhưng sau khi Vương Ly Từ được Hàn Nguyệt Vương thị mời tới dùng bữa một lần, cảm thấy quả thực không tệ, nên đã đánh giá cho một đề cử Ly Từ ba sao.
Sau đó, danh tiếng của Cẩm Tú Hồ trang lập tức vang dội, thu hút rất nhiều thực khách hâm mộ mà tới.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn vốn dĩ đều thuộc hàng đầu, giá cả cực kỳ đắt đỏ, mà những thực khách ở đây vốn cũng đều không giàu thì cao quý, khẩu vị rất kén chọn, trong lúc bất tri bất giác danh tiếng ngày càng tốt, dần dần trở thành một trong những nhà hàng nổi nhất ở trong Tiên thành.
Vào giờ ăn trưa, ở cổng của Cẩm Tú hồ trang thỉnh thoảng lại có một chiếc phi liên hạ xuống, sau đó có mấy vị khách khí khí độ bất phàm bước ra từ trong đó, được chiêu đãi bởi những người phục vụ được đào tạo bài bản, tiến vào Cẩm Tú hồ trang dùng bữa trong những tòa nhà ven hồ.
Trong nhà chính ở cổng đón khách, Diêu Thành Siêu gần đây rất hăng hái đang vừa uống linh trà, vừa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang đợi khách quý gì đó.
“Thành Siêu thiếu gia, hôm nay ngài mở tiệc chiêu đãi khách quý ở phòng nào?” Quản sự của hồ trang thấy thế, nở nụ cười ấm áp như mùa xuân bắt chuyện giải buồn với hắn ta nói: “Chẳng lẽ là tiểu thư quý tộc đích mạch nhà ai sao?”