“Mọi người chú ý, Hoa Mãn Lâu là nghệ danh của thất sư huynh, tên thật của hắn ta mọi người có thể tự mình từ từ tìm hiểu.” Vương Ninh Hi nhanh chóng bổ sung một câu.
Thật ra thì tên thật của thất sư huynh là Hoa Đại Tràng, nhưng mà quả thực rất có thiên phú vẽ tranh, rất nhiều bản vẽ luyện khí đều do hắn ta vẽ, trừ chuyện đó ra, hắn ta còn phụ trách tiến hành tân trang và trau chuốt sau cùng cho các sản phẩm luyện khí.
Hành tẩu trong giang hồ, dựa vào nghệ danh chống đỡ thể diện cũng rất bình thường.
Sau đó tất nhiên lại là không ngừng giới thiệu tóm tắt về hình ảnh cá nhân, để hình tượng và tính cách của Hoa sư huynh sinh động hơn, sâu sắc hơn hiện ra trước mặt các cô nương. Cuối cùng, không thể thiếu phân đoạn vạch trần nhau của các huynh đệ, tên thật Hoa Đại Tràn của thất sư huynh bị lộ ra ngoài, khiến cho tất cả các cô nương đều cười lớn.
Vô cùng hiển nhiên, Hoa sư huynh cũng đã gây được chú ý.
Ngay sau đó, là người thứ ba, thứ tư, khi mỗi người xuất hiện, tinh cách và hình tượng của mỗi người đều khác nhau, nhưng vẫn có những điểm nhớ riêng, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ, có cảm giác độc đáo.
“Hừ! Mánh khóe cũng không tệ, nhưng xét đến cùng, nội tình vẫn kém một chút.” Tuy Vân công chúa cảm thấy có chút cảm giác nguy hiểm
Bởi vì biểu hiện của những cô nương Linh Thực sư này quá nhiệt tình, lén lút thảo luận nhỏ cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hưng phấn.
Nàng ta không kìm lòng được nhìn về phía Lan Hinh Vương.
Lan Hinh Vương thì vẫn bình tĩnh như thường, bình tĩnh không không lay động, hiển nhiên những thứ này hoàn toàn không ảnh hưởng tới bà ta.
Tuy Vân công chúa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Lan Hinh lão tổ có thể đối phó được với Bách Luyện chân quân, Vương Ninh Hi tốn công tạo ra những thứ này, chẳng qua cũng chỉ là đang mai mối cho Bách Thảo viên mà thôi.
Vừa nghĩ đến đây, Tuy Vân công chúa lạnh lùng liếc nhìn Vương Ninh Hi.
Trong lòng nàng ta lại càng không thích tên tiểu tử thối này hơn, suốt ngày giở trò, không làm việc đàng hoàng.
Đúng là nàng ta đã học được không ít từ mới từ chỗ của Hoa Thụy công chúa, cũng biết được những trò này của Vương Ninh chính là trà xanh siêu cấp.
Còn Vương Ninh Hi đối diện với ánh mắt của Tuy Vân công chúa, lại vô cùng lễ phép gật đầu thăm hỏi.
Trong lúc ánh mắt chạm nhau, hàng loạt ánh lửa liên tiếp bùng lên.
Sau khi các vị sư huynh đệ lần lượt xuất hiện, mỗi người đều thu hút được một đám người riêng của mình, bầu không khí ở hiện trường cũng được khuếch đại đến cực hạn.
Lúc này, Bách Luyện chân quân là then chốt cuối cùng, cũng khí thế đạp lên nền nhạc to lớn xuất hiện.
Sau khi trải qua việc thay đổi hình tượng và thiết kế hình tượng trên phạm vi lớn, Bách Luyện chân quân bây giờ có thể dùng thay da đổi thịt để hình dung.
Ông ta hôm nay có hình tượng của một đại thúc trung niên đẹp trai chững chạc chân thật, tuổi tác không trở thành điểm trừ của ông ta, ngược lại còn khiến cho trên người ông ta có cảm giác đã từng trải qua sự đời, thông suốt rộng lượng và cảm giác thoải mái, cộng với bước chân trầm ổn của ông ta, ánh mắt thâm thúy kiên định, cực kỳ giống một đại nhân vật khống chế hết tất cả, hơn nữa đó còn là nhân vật có đẳng cấp của đổng sự trưởng bá đạo.
Lan Hinh Vương sững sò.
Đây, đây là Bách Luyện chân quân?
Làm sao có thể? Ông ta trước kia hoàn toàn không có hình tượng này, nhất là khí chất bên trong mà bây giờ ông ta đang thể hiện ra, hoàn toàn không phải Bách Luyện chân quân mà bà ta quen biết.
Lan Hinh Vương khó hiểu trong lòng.
Nhưng sau khi nhìn thấy nội dung hình ảnh được biên tập của nhân vật, bà ta cũng dần dần ‘hiểu được’.
Bây giờ Bách Luyện chân quân đã sớm không còn là thanh niên thật thà năm đó xoay quanh bà ta, bứt rứt một hồi lâu không nói được một lời.
Ông ta đã trải qua rất nhiều thứ, đạt được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều, chỉ giữ lại duy nhất tấm lòng son sắt, từ đầu đến cuối chưa từng dập tắt, vì Nhân tộc vùng dậy mà cố gắng.
Ông ta giống như một vò rượu, theo thời gian ủ, càng thêm lắng đọng và thâm thúy, như ẩn như hiện, giống như mang đến cho người ta những bí mật và sức hấp dẫn vô tận vẫn đang chờ khám phá.
“Rượu mạnh đến đâu, cũng không thể dập tắt được nỗi nhớ nhung bất tận của tôi dành cho nàng ấy.”
Khi lời thoại tự thuật này vừa phát ra, trái tim yên lặng của Lan Hinh Vương, bỗng nhiên thình thịch khẽ động.
Ông ta, ông ta đang nói về ta sao?
Bà ta không khỏi có chút bối rối. Nếu như Bách Luyện chân quân bắt đầu theo đuổi bà ta một cách cuồng nhiệt, thì phải làm sao? Nên thử qua lại để xem một chút? Không, như vậy thì quá mất mặt.
Hay là nên quyết định từ chối thật nhanh? Không, như vậy thì quá vô tình.
Hoặc là giống như Hoa Thụy nói, thực hiện chiến thuật tám chữ trà cao cấp ‘như dần như cách, lúc lạnh lúc nóng’? cách này, hình như quá trơ trẽn.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Lan Hinh Vương có chút rối loạn.