“Mỗi một vị mỹ nữ ở đây, đều nhận được ba cây linh hoa.” Lúc này, giọng nói của Vương Ninh Hi bỗng nhiên vang lên: “Các ngươi có thể tặng linh hoa này cho nam tử đã khiến cho ngươi cảm thấy động lòng. Nhớ kỹ, mỗi người chỉ có thể lựa chọn ba vị nam tử động lòng, chú ý, chỉ có thể lựa chọn ba vị, có thể ít hơn, nhưng không thể có nhiều hơn. Hơn nữa trong giai đoạn giao lưu kế tiếp, chỉ người tặng hoa mới có thể giao lưu với người được tặng hoa, những người còn lại không được phép giao lưu với nhau.”
Khi đang nói chuyện, có nhân viên công tác đã dâng linh hoa lên, không nhiều không ít, mỗi người quả nhiên chỉ có ba bông.
Nhưng mà, tới phân đoạn tặng hoa, bầu không khí trong hiện trường lại rơi vào yên tĩnh.
Những cô nương Linh Thực sư này đã làm việc và trưởng thành trong Bách Thảo viên một thời gian rất dài, hoàn cảnh tương đối đơn giản, cũng không tiếp xúc với ngoại giới nhiều, cho dù trong lòng của mình đều có nam tử động lòng, nhưng lại không có ai dám làm người dẫn đầu, từng người đều nhăn nhăn nhó nhó không chịu động đậy.
Vương Ninh Hi đã sớm đoán trước được tình huống này, cười híp mắt bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: “Xem ra các sư huynh của Bách Luyện đường chúng ta không có chút sức hút cá nhân nào cả, lại không có ai có cảm giác động lòng với bọn hắn. Như vậy đi, trước tiên bắt đầu từ bạch y kiếm thánh La Vĩnh Thiên sư huynh. Ta đếm đến mười, nếu như vẫn không có ai đưa linh hoa động lòng cho hắn, chúng ta sẽ loại bỏ hắn, đày hắn đến Đông Càn quốc, vĩnh viễn không còn xuất hiện trước mặt các ngươi nữa.”
“Mười, chín...”
Vương Ninh Hi vẫn còn chưa đếm tới tám, đã có cô nương Linh Thực sư không nhịn được, nhăn nhó đi tới đưa một cây linh hoa lên, sau đó, là cây thứ hai, cây thứ ba!
Bạch y kiếm thánh La Vĩnh Thiên, tổng cộng nhận được năm cây linh hoa.
Có người thúc đẩy, không khí hiện trường dần dần trở nên náo nhiệt, các sư huynh đệ còn lại cũng lần lượt nhận được linh hoa.
Dù sao, củ cải rau xanh mỗi người một sở thích, có người thì thích ‘nam thần’, cũng có người thì thích ‘lãng tử’ phóng túng không bị trói buộc, có người thì thích tài tử tài hoa hơn người, có người thì thích đại ca vui tính hài hước có thể cho người ta cảm giác an tâm đáng tin.
“Ít quá! Ta thích rất nhiều kiểu, ta muốn có thêm hai cây linh hoa nữa.”
“Ta cũng muốn lấy thêm linh hoa, ta lấy thêm một cây là đủ rồi.”
“Nhỡ may mục tiêu ta cho ba cây linh hoa, bọn hắn đều không chọn ta thì phải làm sao bây giờ?”
Rất nhanh, linh hoa trong tay nhóm cô nương Linh Thực sư đã được ra ngoài tất cả, vẫn còn cảm thấy chưa đủ, nhao nhao bắt đầu kháng nghị kịch liệt.
Mỗi một linh hoa chỉ có thể giao lưu với một nam tử động lòng.
Động lòng quá nhiều, nhưng linh hoa cũng chỉ có ba bông, thì chia làm sao đủ?
Lòng người đều tham lam, muốn nếm thử hương vị của cái tất nhiên cũng muốn ăn một miếng tay gấu.
“Kháng nghị không có hiệu quả.” Vương Ninh Hi tỏ ra nghiêm túc, tỏ ra kiến quyết không cho các nàng mở miệng nói nữa: “Tương lai cũng chỉ có một người có thể làm bạn đời với các ngươi, bây giờ dù sao các ngươi cũng đã có ba bông linh hoa, có cơ hội lựa chọn ba lần, đã đủ rồi. Khi cho linh hoa cũng phải cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ, cân nhắc xong rồi mới cho. Ai dám quấy rối nữa, thì trục xuất khỏi liên nghị hội.”
Quy tắc nghiêm khắc như thế, lập tức khiến cho các cô nương đều nghiêm túc bắt đầu cẩn thận theo bản năng.
Thậm chí, trong đó còn có mấy người mặt dày lấy lại linh hoa đã cho tùy tiện, sau đó lại cẩn thận cân nhắc đưa cho mục tiêu.
Trừ chuyện đó ra, cũng có một vài cô nương Linh Thực sư bắt đầu tính toán tỉ lệ thắng của bản thân. Ví dụ như một vị sư huynh nào đó rất được chào đón, cầm sáu bảy cây linh hoa, vậy thì xác suất ‘người yêu sẽ thành người nhà’ sẽ rất thấp.
Suy nghĩ linh hoạt bắt đầu ‘hạ thấp’, nhắm mục tiêu vào một số sư huynh của Bách Luyện đường tương đối ít được chú ý.
Thậm chí, ngay cả lão nam nhân Bách Luyện chân quân, cũng nhận được bảy bông linh hoa, không, chính xác mà nói, ông ta là người nhận được nhiều linh hoa nhất.
“?”
Lông mày của Lan Hinh Vương dần dần nhăn lại.
Theo việc Bách Luyện chân quân càng ngày càng nhận được nhiều linh hoa, mi tâm của bà ta cũng càng ngày càng nhăn chặt.
Cho dù thế nào bà ta cũng không nghĩ rằng, Bách Luyện chân quân lúc trước bà ta gần như không để trong lòng, bây giờ không ngờ sau khi trải qua thay da lột xác hoàn toàn, dường như lại rất được hoan nghênh.
Bà ta lại càng không ngờ rằng, những cô nương Linh Thực sư dưới trướng của mình vốn dĩ rất im lặng, lại mặt dày mày dạn như vậy, còn tặng linh hoa cho Bách Luyện chân quân.
Hừ!
Chẳng lẽ các nàng không biết, cho dù là tu vi, thân phận, địa vị, hay là tuổi tác, giữa các nàng và Bách Luyện chân quân tồn tại khoảng cách cực lớn sao?