Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2385 - Chương 2385 - Tiên Hoàng Tức Giận! Tóm Gọn Cả Bọn (1)

Chương 2385 - Tiên Hoàng Tức Giận! Tóm Gọn Cả Bọn (1)
Chương 2385 - Tiên Hoàng Tức Giận! Tóm Gọn Cả Bọn (1)

Lan Hinh Vương nhếch miệng tạo nên một nụ cười, tiếp tục uống linh trà.

Lần này Bách Luyện chân quân cho bà ta ấn tượng không tệ, khiến cho bà ta cảm thấy hứng thú. Đợi lát nữa ông ta tới, mình sẽ cố gắng vui vẻ nói chuyện với ông ta một chút, rồi đưa ra quyết định tiếp theo.

Nào có thể đoán được.

Bách Luyện chân quân đi được nửa đường thì ngừng lại, ánh mắt thâm thúy, giọng nói dịu dàng nói với một tiểu cô nương Linh Thực sư ở bên cạnh: “Đa tạ ngươi đã tặng linh hoa, ta cũng rất có cảm tình với ngươi, ta hi vọng chúng ta có thể trò chuyện sâu hơn một chút, để hiểu rõ lẫn nhau hơn chút.”

Tiểu cô nương Linh Thực sư lập tức vừa thẹn vừa mừng, liên tục gật đầu đồng ý.

Mặc dù Bách Luyện chân quân tuổi hơi lớn hơn một chút, nhưng ông ta vừa phong độ vừa thú vị, cho người ta cảm giác đặc biệt đáng tin, còn nghe nói là một đại tông sư luyện khí, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với những thanh niên hấp ta hấp tấp kia!

Về phần tuổi tác, ông ta là cường giả Lăng Hư cảnh, cho dù có lớn tuổi chút cũng vẫn có thể sống rất lâu, nói không chừng còn sống lâu hơn cả mình, vậy thì sợ cái gì?

“Răng rắc !!”

Chén linh trà trong tay Lan Hinh Vương bể nát, những mảnh vỡ rơi xuống đất.

Cả người bà ta cũng cứng đờ tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, trở nên cực kỳ mất tự nhiên.

Làm sao có thể?

Làm sao có thể?

Lão già kia, ông ta sao có thể bắt chuyện với tiểu cô nương kia được chứ? Chẳng lẽ là, ông ta thật sự hoàn toàn không có say đắm như vậy?

“Thật xin lỗi, Lan Hinh lão tổ.” Tuy Vân công chúa cũng không nghĩ có kết quả như thế này, nàng ta cầm tay của Lan Hinh Vương, nhẹ giọng an ủi: “Là ta không nghĩ tới, lòng người đều sẽ thay đổi, hay là chúng ta rút lui?”

“Tuy Vân tỷ tỷ, bản thân ngươi còn chưa từng nói về yêu đương bao giờ, đừng có chỉ huy bậy được không hả?” Hoa Thụy công chúa cũng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận: “Đối phó với lão tra nam như thế này, thì phải cho ông ta một bào học sâu sắc. Trước tiên nên dụ dỗ ông ta, sau đó bỏ rơi ông ta một cách tàn nhẫn, để ông ta hưởng thụ một chút cảm giác mất mát.”

“Hoa Thụy, một tiểu hài tứ mới lớn được một chút như ngươi thì biết cái gì?” Tuy Vân công chúa cong tay búng một cái lên cái đầu nhỏ của nàng, không nói nên lời: “Ta chưa từng nói về yêu đương, chẳng lẽ người đã nói rồi sao? Thật sự theo tính cách của ta, nên bỏ lão tra nam này vào trong bao tải, sau đó đánh thật mạnh một trận rồi ném xuống hồn dương cho cá ăn.”

“Đồng, ý, ta đồng ý có được không?” Hoa Thụy công chúa xoa cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ đầy oan ức: “Tuy Vân tỷ tỷ thật đúng là công chúa bá đạo.”

“Chuyện này, thật ra cũng không trách ông ta được.” Sắc mặt của Lan Hinh Vương cực kỳ mất tự nhiên nói: “Dù sao tuổi tác của các nàng lớn nhất chỉ mới mấy trăm tuổi, còn ta đã ba ngàn tuổi, tất nhiên không hào hoa phong nhã được như các nàng.”

“Lan Hinh lão tổ, ngài còn nói giúp ông ta được nữa sao?” Tuy Vân công chúa cực kỳ tức giận.

“Không phải.” Lan Hinh Vương cau mày, cố gắng tự suy ngẫm lại: “Chỉ là suy nghĩ lại lúc trước khi còn trẻ, ta làm sao lại mắt cao hơn đầu, ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho ông ta bao nhiêu.”

Ngay khi các nàng đang nói chuyện.

Liên nghị đại hội cũng đã tiến hành đến mức khí thế hừng hực.

Dưới thức ăn ngon và tác dụng của linh tửu, bầu không khí ở đây cũng dần dần trở nên hài hòa. Các vị sư huynh đệ giao lưu, tâm sự với các ong bướm như từng đoán từng đoán hoa tươi nở rộ xinh đẹp.

Bọn hắn sống cả một đời, nữ nhân đã từng nói chuyện cộng lại, e ằng cũng không nhiều bằng bữa cơm này.

Mà điều này không thể tách ra khỏi khóa huấn luyện đặc biệt trước đó.

Chiến thuật của Vương Ninh Hi chắc chắn là vô cùng thành công. Với ánh mắt hỏa nhãn kim tinh của hắn, đã phát hiện có vài đôi nam tử hợp ý đã lén lút rời khỏi nơi đây.

‘khó ưa’ nhất, đương nhiên phải kể tới Bách Luyện chân quân. Ông ta giống như một con bướm già, bay lượn trong bụi hoa tươi mềm mại, từ đầu đến cuối không hề nhìn Lan Hinh Vương chút nào.

Tuy Vân công chúa nhẫn nhịn chịu đựng, nhiều lần suýt chút nữa đều không nhịn được muốn dứt khoát rời khỏi nơi này, nhưng bị Lan Hinh Vương ngăn lại.

Cho đến cuối cùng, khi nhạc hết người đi, bầy chim mệt mỏi dường như đã tìm được tổ ấm.

Trong tất cả mọi người, chỉ có hai người tràn đầy chua xót và khổ sở trong lòng.

Một trong số đó, tất nhiên chính là Diêu Thành Siêu công tử nở mày nở mặt gần đây.

Đối mặt với hóa đơn có giá trên trời mà Vương quản sự đưa ra, trong lòng hắn ta chảy ra nước mắt hối hận. Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm như thế, hắn ta chọc vào người nào không chọc, lại cứ phải đi chọc đến Hoa Thụy tiểu công chúa chứ?

Bình Luận (0)
Comment