Về phần một vị khác, chính là Lan Hinh Vương.
Đối diện với hiện trường yên tĩnh sau khi liên nghị hội điên cuồng kết thúc, lòng của bà ta cũng được trở nên vắng lặng.
Hóa ra Lan Hinh bà ta, đã sớm không còn là nữ thần lúc trước nữa.
Đối mặt với những cô nương Linh Thực sư trẻ tuổi kia, có thể nói là bà ta đã không có chút sức cạnh tranh nào. Thời đại phồn hoa thuộc về bà ta, đã kết khúc.
Bà ta uống một chén linh tửu cuối cùng, thướt tha đứng dậy.
Không ngờ, khi bà ta đang định rút lui, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Bách Luyện chân quân: “Lan Hinh, đã lâu không gặp.”
Lan Hinh Vương bỗng nhiên thu tay, quả nhiên nhìn thấy Bách Luyện chân quân giống như cười mà không phải cười nhìn bà ta.
Trong lòng bà ta khẽ động, vừa định chào hỏi lại, nhưng trong phút chốc đã lạnh mặt nói: “Ngươi không đi tiếp những tiểu cô nương trẻ tuổi kia sao?”
“Ta tìm tới các nàng, chẳng qua chỉ muốn dò hỏi thông tin về nữ thần Lan Hinh trong lòng ta mà thôi.” Bách Luyện chân quân thoải mái cười nói: “Lan Hinh, ngươi đang ghen sao?”
“Có quỷ mới ghen ấy.” Trong lòng Lan Hinh Vương hoảng hốt, cả giận nói: “Bách Luyện, ngươi đã tự cho mình quá cao rồi đấy. Ngươi ngăn đón ta làm gì? Bản vương muốn về phủ.”
Nói xong, bà ta vội vàng bước chân chuẩn bị vượt qua ông ta rời đi.
Nào có thể đoán được, bà ta vừa mới đi chưa được hai bước, đã bị Bách Luyện chân quân mặt dày mày dạn ngăn cản.
Chỉ thấy ông ta lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay lập tức có thêm một quả cầu luyện khí ám kim sắc, đưa tới cho bà ta: “Gặp lại sau một khoảng thời gian dài, đây là lễ vật tặng cho ngươi.”
Lan Hinh Vương không còn gì để nói.
Thật đúng là thẳng nam luyện khí, vào thời điểm này không tặng hoa, mà lại tặng cho một quả cầu kim loại. Thôi thôi, xem như ông ta vẫn còn đặc biệt chuẩn bị lễ vật, coi như đã vô cùng có lòng, cho ông ta chút thể diện, nhận lấy trước đã.
Nào có thể đoán được, bà ta vừa nhận lấy quả cầu kia.
Quả cầu luyện khí kia giống như sống lại, bỗng nhiên nở rộ như một nụ hoa.
Dưới ánh sáng khúc xạ của ánh mặt trời khiến cho người ta hoa mắt, trong chớp mắt, một đóa hoa lan kim sắc tuyệt đẹp xuất hiện trong lòng bàn tay của Lan Hinh Vương.
Lan Hinh Vương lập tức ngạc nhiên một hồi.
“Đây là đóa hoa vĩnh hằng mà ta đã tốn rất nhiều năm, dùng tinh kim chế tạo ra. Bởi vì Lan Hinh ngươi ở trong lòng ta, cũng giống như đóa hoa vĩnh hằng này, vĩnh viễn không bao giờ héo tàn.” Bách Luyện chân quân nhìn đóa hoa vĩnh hằng trong tay của Lan Hình Vương, trong nụ cười mang theo một tia thoải mái: “Vẫn luôn không có cơ hội tặng cho ngươi, hôm nay nắm được phúc của Ninh Hi, xem như giấc mơ đã thành hiện thực. Tạm biệt Lan Hinh, ta phải quay lại làm việc thợ rèn của ta, tiếp tục cống hiến cho Nhân tộc.”
Dứt lời, ông ta quay người muốn rời đi.
“Chờ một chút!”
Trái tim Lan Hinh Vương hoảng hốt, gần như vô thức mà gọi ông ta lại.
Bước chân của Bách Luyện chân quân dừng lại, quay đầu lại nhìn bà ta.
“Tìm chỗ nào đó uống một chén đi.” Lan Hinh Vương vén tóc mai bị rối ra sau tai, gương mặt xinh đẹp có chút hơi ửng đỏ: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn cảm ơn lễ vật của ngươi. Và còn, ta phải xin lỗi ngươi vài câu.”
“Được thôi.”
Bách Luyện chân quân vui vẻ nhận lời.
Rất nhanh, hai người đã cùng nhau rời khỏi đây.
Nhìn thấy bóng lưng của hai người dần dần biến mất dưới sau bóng cây trong con đường nhỏ, Diêu Thành Siêu bị bỏ lại một mình hai mắt đăm đăm, rơi vào trong sự mờ mịt thật sâu.
Hắn ta giờ phút này, trong đầu toàn là những suy nghĩ: ta là ai, ta đang ở đâu, ta phải làm gì?
Liên nghị tương thân hội lần này, có hiệu quả cao nhất, cũng là liên nghị hội thành công nhất, thúc đẩy được không biết bao nhiêu cặp đôi, để bọn hắn có cơ hội đến với nhau.
Khi các đệ tử của Bách Luyện đường và nhóm Linh Thực sư của Bách Thảo viên không khi yêu đường càng ngày càng đậm sâu, ngay cả Lan Hinh Vương cũng dần dần đắm chìm vào sự tấn công nhẹ nhàng của Bách Luyện chân quân, chuẩn bị nói về tình yêu tuổi xế chiều.
Nhưng mà, điều khiến cho Tuy Vân công chúa không nói nên lời nhất, chính là đám thẳng nam của Bách Luyện đường vẫn rất có ‘bản lĩnh’, về mặt tình cảm không những thành công ôm mỹ nhân về, còn nắm giữ quyền chủ đạo về sự nghiệp, khi nói lời yêu thương không có việc gì cũng phải cảm khái một chút về Đông Càn quốc bây giờ tốt như thế nào như thế nào, phải đến xem quang cảnh khác một chút.
Thời gian dài, những tiểu cô nương Linh Thực sư kia cũng đều bị ‘tẩy não’, thay nhỏ tỏ ra muốn đến Đông Càn du lịch, mở mang kiến thức một lần.
Trận chiến này của Tuy Vân công chúa, coi như đã thua nát bét, mất cả chì lẫn chài.
Mà lúc này.
Nhóm huyền giáp đầu tiên đã được vận chuyển đến ‘không cảng’ của Tiên Triều thông qua không vận của Diêu thị, cuối cùng đã thông qua hết các thủ tục, lấy được giấy phép nhập cảnh và giấy phép giao dịch, và được vận chuyển đến Huyền Giáp ty thông qua đường bộ.
Ngày hôm đó, chính là thời gian kiểm tra chất lượng sản phẩm huyền giáp của Vương thị.