Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2392 - Chương 2392 - Ban Thưởng Cuối Cùng! Tiên Hoàng Lệnh (2)

Chương 2392 - Ban Thưởng Cuối Cùng! Tiên Hoàng Lệnh (2)
Chương 2392 - Ban Thưởng Cuối Cùng! Tiên Hoàng Lệnh (2)

“Suýt nữa thì quên mất còn có lão già nhà ngươi.” Tiên Hoàng thấy thế, lực chú ý bỗng dưng chuyển sang người Bùi Tín An, nhướng mày phượng lên: “Ngươi vừa mới mỉa mai sau lưng bản hoàng sao?”

“Bệ hạ oan uổng quá, hạ thần chỉ là...”

“Oan uổng của ngươi cũng cút đi! Ngươi cũng không phải là thứ gì tốt, cũng cút ngay cho bản hoàng, cùng với tên tiểu tử thúi Vương Ninh Hi cút đi hết.”

“Vâng vâng vâng! Hạ thần sẽ cút, sẽ cút ngay. Ninh Hi, chúng ta cùng nhau cút đi.”

“Quay về! Ngươi đã làm rất tốt ở Đông Càn, rất quan tâm đến chất lượng của huyền giáp. Nếu như chất lương có thể bảo đảm được giống như nhóm hàng này, bản hoàng có thể đặt hàng tiếp bảy mươi vạn bộ huyền giáp.”

“Vâng vâng vâng, hạ thần đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Vô cùng hiển nhiên, Tiên Hoàng cũng rất quan tâm đến tình hình của nhóm huyền giáp này, nói không chừng từ đầu đến cuối đều đang lén lút quan sát, chỉ là bị tên Bùi Tín An phun không chịu nổi, lúc này mới hiện thân mắng.

Đợi sau khi Tiên Hoàng mắng thoải mái, đánh đuổi Vương Ninh Hi bọn hắn về, bà ta lúc này mới nói với Trấn Nam Vương: “Hạ Dương, lần này ngươi chọn Vương thị để hợp tác, ánh mắt rất không tệ, hiệu quả cũng rất cao, coi như ngươi đã lập tức một đại công.”

Trấn Nam Vương Vân Hạ Dương nhất thời run lên, xương cốt cũng nhẹ đi mấy phần: “Lão tổ tông quá khen rồi, Hạ Dương cũng chỉ một lòng cố gắng về sự vùng dậy của Nhân tộc.”

“Thế nhưng ngươi thống lĩnh Tiên Binh bộ, sức sản xuất và chất lượng sản xuất ngay cả Vương thị cũng không bằng, lần này bản hoàng coi như ngươi lấy công chuộc tội.” Tiên Hoàng khua tay nói: “Có thời gian thì hãy đến Vương thị và Đông Càn đi một vòng, học tập một chút về hình thức sản xuất và kinh nghiệm quản lý của người ta, nếu Tiên Binh bộ còn làm không tốt, thì đừng trách ta rat tay đánh ngươi.”

Trấn Nam Vương nghe vậy giật nảy mình rùng mình một cái, vội vàng đồng ý: “Vâng vâng vâng. Hạ Dương nhất định sẽ học tập cho tốt, cũng sẽ quản lý Tiên Binh bộ thật tốt.”

Tính cách của lão tổ tông nhà hắn ta cũng không quá tốt đẹp, nếu thật sự chọc giận bà ta, tự nhiên bị đánh tơi bời, thì hắn ta thật sự rất mất mặt.

Về phần Lưu Chưởng Lệnh kia, Tiên Hoàng hoàn toàn không thèm nhìn hắn ta nhiều.

Ánh mắt bà ta rơi lên trên người Tuy Vân công chúa, giọng điệu đã dịu dàng hơn một chút: “Tuy Vân, ta nghe Thánh Y chân quân nói, thương tích của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn cần tĩnh dương thêm một thời gian, đừng có nóng vội đến chiến trường vực ngoại.”

“Bệ hạ ngài yên tâm.” Tuy Vân công chúa lại không nghe lời bà ta, mà kiên trì nói: “Thân thể của ta đã không còn đáng ngại. Huống hồ, ta lần này ra tiền tuyển chắc chắn chỉ huy là chính, cố gắng hết sức không để bản thân lâm vào trận chiến.”

“Thôi được rồi, tính tình của ngươi từ trước đến nay luôn bướng bỉnh, bản hoàng cũng không khuyên nổi ngươi.” Tiên Hoàng khoát tay áo, dù sao cũng không nhắc tới chuyện này nữa..

Đây không phải là lần đầu tiên nàng ta ra chiến trường, kinh nghiệm đối mặt với kẻ địch cũng đã khá phong phú, đến lúc đó, để Ngọc Lê Vương ở bên cạnh nàng ta canh chừng nàng ta nhiều một chút là được.

Ánh mắt của Mục Vân Tiên Hoàng lại nhìn về phía Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp.

Nha đầu Vương Cơ Điệp này từ trước đến nay cũng có lá gan to bằng trời, đối diện với ánh mắt của Tiên Hoàng, không những không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, cũng nhìn Tiên Hoàng từ trên xuống dưới, trong ánh mắt đầy vẻ tò mò.

“Ngươi chính là Hoa Thụy tiểu công chúa?” Thái độ của Tiên Hoàng lập tức thân thiện dễ gần, vẫy vẫy tay với nàng nói: “Lại đây lại đây, để bản hoàng nhìn kỹ một chút.”

Vô cùng hiển nhiên, bà ta đã biết được lai lịch và tình hình của Vương Cơ Điệp.

Hoa Thụy công chúa cũng hoàn toàn không mất bình tĩnh, tò mò đi ra phía trước hành lễ: “Hoa Thụy bái kiến Tiên Hoàng bệ hạ.”

Thái độ của nàng rất cung kính, rất có lễ phép.

Nàng cũng không ngốc, đương nhiên biết Mục Vân Tiên Hoàng là một trong những trụ cột chiến lực hiện tại của Nhân tộc, chắc chắn là một trụ cột hoàn hảo, có thể có được cơ hội ôm vào, tất nhiên phải ôm một cái.

Trên thực tế, ngoại trừ ghét học hành ra, nàng ở những phương diện khác đều rất thông minh lanh lợi, nhất là kỹ năng ôm đùi, lại càng rất dày công tôi luyện.

“Quả nhiên là hạt giống tốt.” Mục Vân Tiên Hoàng cưng chiều sờ sờ đầu của nàng, tán dương nói: “Chỉ tiếc là xuất hiện ở Trường Ninh Vương thị, nếu không thì Tiên Triều ta đã có thêm một vị công chúa nữa.”

“Bệ hạ, lão tổ gia gia của ta đã từng nói, xuất thân ở đâu không quan trọng, quan trọng là sau khi lớn lên phải thật cố gắng công hiến cho Nhân tộc.” Hoa Thụy công chúa tỏ ra vô cùng hiểu chuyện, ánh mắt trông ngây thơ nhưng lại rất thuần khiết: “Trước kia ta không hiểu rõ lời này, thế nhưng sau khi ta nhìn thấy Tuy Vân tỷ tỷ thì ta đã hiểu rồi, sau này ta nhất định sẽ cố gắng giống như Tuy Vân tỷ tỷ.”

Bình Luận (0)
Comment