Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2391 - Chương 2391 - Ban Thưởng Cuối Cùng! Tiên Hoàng Lệnh (1)

Chương 2391 - Ban Thưởng Cuối Cùng! Tiên Hoàng Lệnh (1)
Chương 2391 - Ban Thưởng Cuối Cùng! Tiên Hoàng Lệnh (1)

“Cút!” Tiên Hoàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của hắn, nhận nhịn chịu đựng, cuối cùng vẫn không kìm được mà thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Ngươi nhanh chóng cuốn gói cút ra khỏi Hàn Nguyệt Tiên Triều cho ta, trong một trăm năm, không được phép bước vào Tiên Triều nửa bước!”

“hả?”

Vương Ninh Hi không kịp đề phòng đã bị chửi, lập tức tỏ ra tràn đầy kinh ngạc.

Mình đang bị chính Tiên Hoàng trừng phạt sao?

Tiên Hoàng nổi giận, những người còn lại ở đây đều lập tức câm như hến, bị dọa cho thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Chỉ có Trấn Nam Vương, cẩn thận từng li từng tí ném cho Vương Ninh một ánh mắt thông cảm. Tiểu tử, lão tổ tông nhà ta không phải là người hiền lành, tiểu tử ngươi cũng chỉ có thể tự cầu phúc.

Vương Ninh Hi bất đắc dĩ gãi đầu một cái.

Sau tất cả những tính toán, không ngờ là hình chiếu của Tiên Hoàng lại sẽ giáng lâm chắn ngang như vậy. Lão nhân gia bà ta chẳng lẽ cả ngày không có chuyện gì làm sao? Thân là Tiên Hoàng, không phải một ngày đều sẽ trăm công ngàn việc sao?

Không có chuyện gì đi theo dõi một tiểu nhân vật như hắn làm gì?

“Ngươi gãi đầu cái gì?” Tiên Hoàng nhìn thấy ánh mắt vô tội đó, trong lòng lại càng tức giận hơn: “Chẳng lẽ, bản hoàng tự mình trừng phạt ngươi, ngươi còn gì không phục sao?”

“Chuyện này hạ thần quả thực có chút không phục.”

Có lẽ vì đã gặp Long Xương đại đế quá nhiều ở Vương thị, nên Vương Ninh Hi mặc dù trong lòng vẫn rất kính sợ Tiên Hoàng, cũng thực sự rất kính trọng bà ta, nhưng nói có sợ không, thì thật sự không thể nào sợ.

Chỉ thấy hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hạ thần tự nhân mình không có phạm pháp loạn kỷ cương, dựa vào cái gì mà phải bị trục xuất ra khỏi Tiên Triều, còn phải bị trừng phạt? Chẳng lẽ bệ hạ quản lý thiên hạ, chỉ dựa vào ý của mình và cảm xúc, không nói đến pháp trị sao?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trợn tròn mắt, ngay cả Bùi lão cả người cũng toát mồ hôi lạnh.

Tất cả mọi người đều nói ông ta ngay thẳng, người nào cũng dám phun. Nhưng ông ta có gan to bằng trời, cũng không dám phun ngay trước mặt Tiên Hoàng.

Hơn nữa, cả đời này của Bùi lão đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy hình chiếu của Tiên Hoàng, nói đến đây thì cũng là vì dính ánh sáng của Vương Ninh Hi.

Khóe miệng của Bách Luyện chân quân cũng co giật, dù sao chăng nữa cũng không nghĩ rằng Vương Ninh Hi nhìn thì rất tuấn tú nhã nhặn, phong độ nhẹ nhàng, thế mà hắn lại liều lĩnh đến như thế, ngay cả Tiên Hoàng cũng dám chống đối.

Tên đồ đệ này, thật ghê gớm.

“Ha ha.” Hình chiếu của Tiên Hoàng hung hăng trợn mắt nhìn Vương Ninh Hi một chút, rõ ràng đã bị chọc tức không ít: “Bản hoàng dựa vào cảm xúc để trị ngươi đấy thì làm sao? Không phục, thì đến đánh ta đi! Chỉ dựa vào tu vi Thiên Nhân cảnh của ngươi hiện tại, một đầu ngón chân của bản hoàng cũng có thể nghiền chết ngươi. Nhanh chóng cuốn gói rồi cút đi, đừng ở lại đây làm gai mắt bản hoàng.”

Bà ta thực sự là đã bị hàng hoạt hành động của Vương Ninh Hi làm chi tức chết.

Dám đào chân tường của Tiên Triều công khai như thế thì không nói, còn đào đến mức cây ngay không sợ chết đứng như vậy, không hề che giấu chút nào, thật sự coi mình không còn cách nào khác hay sao?!

Tiên Triều đào tạo được chút nhân tài rất dễ dàng sao?

Càng kỳ quái hơn chính là, hắn lại còn dám kéo Lan Hinh Vương vào, đến mức tiểu bối của Lan Hinh Vương gia cũng chuẩn bị thành đoàn đến đánh người. Nếu như còn để cho hắn tiếp tục ở lại Tiên Triều nữa, có trời mới biết hắn sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa.

Đám người Trường Ninh Vương thị của Đông Càn kia, thật đúng là không có một ai là kẻ tầm thường.

“Chuyện đó, bệ, bệ hạ..”

Hiển nhiên bầu không khí rơi vào cục diện bế tắc, Bách Luyện chân quân ngó ngó cái này, ngó ngó cái kia, cẩn thận từng li từng tí mở miệng muốn giảng hòa.

Nào có thể đoán được, ông ta vừa mới mở lời, Mục Vân Tiên Hoàng đã liếc mắt qua sắc như đao.

Bách Luyện chân quân lúc này chỉ biết im lặng.

Vương Ninh Hi cũng đổ mồ hôi lạnh.

Nếu như Tiên Hoàng đồng ý lý luận với hắn, thì hắn tự có hàng ngàn lý do đàng hoàng để có thể nói ra, nói đến khi tất cả mọi người á khẩu không trả lời được, nhưng mà Tiên Hoàng lại dứt khoát chơi xấu hắn, không nói lý lẽ, nên hắn cũng hết cách.

Cũng may là nhiệm vụ của hắn lần này đến Tiên Triều, cơ bản đã hoàn thành đến bảy tám phần, rút lui thì rút lui.

Không phải chỉ một trăm năm không được bước vào Tiên Triều thôi sao? Đợi một trăm năm sau, Vương Ninh Hi hắn sẽ lại trở thành anh hùng lần nữa.

“Xin nghe ý chỉ của bệ hạ.” Vương Ninh Hi bất đắc dĩ đồng ý, ngay sau đó lại nói: “Xin hãy cho hạ thần thời gian ba ngày.”

“Cút ngay hôm nay.”

“Được thôi, hôm nay hạ thần sẽ lên phi thuyền Vân Diêu về Đồng Càn.” Khi Vương Ninh Hi đang nói chuyện, còn nháy nháy mắt về phía Bùi lão.

Bùi lão lập tức hiểu ý, ném một cái ánh mắt ‘yên tâm đi, tất cả đã có ta’ cho Vương Ninh Hi.

Bình Luận (0)
Comment