Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2390 - Chương 2390 - Tiên Hoàng Tức Giận! Tóm Gọn Cả Bọn (6)

Chương 2390 - Tiên Hoàng Tức Giận! Tóm Gọn Cả Bọn (6)
Chương 2390 - Tiên Hoàng Tức Giận! Tóm Gọn Cả Bọn (6)

“Tên lãnh đạo không hiểu cái quái gì về luyện khí như ngươi, đơn giản giống như người ngoài nghề chỉ huy người trong nghề.” Bùi Tín An bĩu môi khinh thường nói: “Ngươi vẫn còn không bằng Vương Thủ Triết kia đâu. Mặc dù Vương Thủ Triết kia cũng không hiểu cái quái gì về luyện khí, còn luôn thích chỉ huy mù, nhưng dù sao đầu óc cũng thông minh sáng lạng, thỉnh thoảng còn có thể đề xuất ý kiến mang tính xây dựng.”

Trấn Nam Vương bị tức đến đen mặt.

Bùi Tín An trong miệng chó không thể nhà ra ngà voi như lão già ngươi, có ai không xa lánh ngươi chứ?

Trong lúc nhất thời, hắn ta cũng có chút hiểu cho Lưu Tri Đức.

“Chuyện đó, Tuy Vân công chúa, làm phiền ngươi nói một chút ý kiến với Tiên Hoàng.” Bùi Tín An tiếp tục dõng dạc nói: “Những nhân viên kỹ thuật như chúng ta qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn âm thầm cống hiến cho Nhân tộc không ai biết đến. Tiền và sự tôn trọng, dù sao cũng phải giống như nhau đúng không?”

Lời này cũng khiến cho rất nhiều Luyện Khí sư có mặt ở đây trong lòng đều có sự cảm thông.

Nhóm Luyện Khí sư là khổ nhất, rõ ràng đã chế tạo chiến giáp không biết ngày đêm, nhưng vẫn luôn bị trách móc nặng nề, thậm chí còn phải chịu đựng một vào lãnh đạo ngoài nghề. Nổi khổ của bọn hắn, có ai có thể hiểu được?

“Bùi lão, chuyện này ta đã hiểu rồi.” Tuy Vân công chúa áy náy nói: “Trước tiên ta xin lỗi ngài. Chuyện này ta sẽ thương lượng với bệ hạ, bao gồm cả chuyện nâng cao đãi ngộ với các Luyện Khí sư, và để nhiều Luyện Khí sư tham gia vào tầng quản lý hơn. Trước tiên ngài đừng từ chức cũng không nên đào người tùy tiện, nếu không bệ hạ biết được, chắc chắn sẽ nổi giận.”

“Không được, từ chức thì vẫn phải từ chức. Ta không phải là nô lệ của Tiên Binh bộ, càng không phải là nô lệ của Tiên Hoàng. Cái gì mà Tiên Hoàng sẽ nổi giận? Trước khi ta làm ầm ĩ lên, tại sao không có ai chú ý tới chúng ta?” Bùi Tín An cười lạnh một tiếng, cảm thấy có chút khinh thường.

Bởi vì cái gọi là ‘gương vỡ khó lành’, bây giờ tai hại đã tạo ra trái đắng, mới biết được phải thay đổi, vậy trước đó đã làm gì?

Ông ta càng nói càng hăng: “Tiên Hoàng lão nhân gia bà ta cao cao tại thượng đã bao nhiêu năm, đều chưa từng nhìn chúng ta một chút. Nếu như bà ta quan tâm tới những người này như chúng ta thêm một chút, ủng hộ nhiều hơn một chút, tình hình đã không phát triền thành ra giống như bây giờ. Theo ta thấu, cách sắp xếp của bà ta vẫn còn không bằng tên Vương Thủ Triết kia đâu, lại càng không so được với Ninh Hi.”

Tất cả mọi người bị ông ta làm cho sợ ngây người, ngay cả Vương Ninh Hi cũng cả người toát mồ hôi lạnh.

Bùi lão này phun lên người cũng thật là gan to bằng trời, phun lão tổ gia gia của Vương thị hắn thì cũng thôi đi, cái miệng này, thế mà ngay cả Tiên Hoàng cũng dám phun!

Vương Ninh Hi tự nhận chính mình có gan to bằng trời, nhưng so với Bùi lãi, vẫn kém rất xa.

Bỗng dưng!

Một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ bỗng nhiên nổ tung ở trên bầu trời.

Trong nháy mắt, mưa gió trên bầu trời đã thay đổi bất ngờ.

Toàn bộ thiên địa dường như đều trở nên yên tĩnh vào thời khắc này.

Từng đường hào quang ngân sáng thoáng như ánh trăng từ trong hư không hội tụ lại, lúc bắt đầu chỉ lấm ta lấm tấm, rất nhanh đã biến thành những tia sáng ngân sắc như dải lụa, tản ra sóng năng lượng kinh khủng và vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, những ánh sáng này đã ngưng tụ lại thành một bóng người thướt tha ở trên bầu trời.

Búi tóc của bà ta cao nhất, đầu đội lưu miện, cổn phục đế vương long trong phức tạp trên người có chút đong đưa trong gió, cả người giống như thần linh đang ngồi ngay ngắn trên bầu trời, vô cùng tôn quý, uy nghi khắp nơi.

Người này, rõ ràng chính là Mục Vân Tiên Hoàng!

Ánh mắt của Tiên Hoàng rủ xuống, liếc mắt nhìn phía dưới một vòng, nhàn nhạt mở miệng: “Là ai, đang mắt bản hoàng?”

“Bái kiến Tiên Hoàng điện hạ.”

Tất cả mọi người liên tục hành lễ không ngừng.

Ngay cả Vương Ninh Hi cũng vội càng cúi đầu xuống thấp, hiền lành xen lẫn vào trong đám người cùng nhau bái kiến, hi vọng Tiên Hoàng không chú ý tới hắn.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiên Hoảng chỉ trong chốc lát đã nhận ra Vương Ninh Hi từ trong đám người, môi tạo thành một độ cong giống như cười mà không phải cười: “Ngươi chính là Vương Ninh Hi?”

“Chuyện này ha ha, hạ thần chính là Ninh Hi của Trường Ninh Vuowg thị.” Vương Ninh Hi cười khan hai tiếng.

“Tốt, rất tốt. Vương thị các ngươi quả nhiên từng người đều là nhân tài.” Mục Vân Tiên Hoàng cười càng dịu dàng hơn: “Những chuyện gần đây ngươi làm ta đều đã nghe nói, thật là không tệ, bản hoàng ở trong thâm cung cũng bị kinh động.”

“tạ, tạ bệ hạ tán dương.”

Vương Ninh Hi chột dạ trong lòng, nhưng lại không dám không tiếp lời, đành phải kiên trì phụ họa một câu.

Bình Luận (0)
Comment