Trấn Nam Vương ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu.
Trước kia cũng không cảm nhận được điều này, nhưng sau hàng loạt chuyện vừa rồi, tầm quan trọng của Trường Ninh Vương thị đối với Tiên Triều cũng càng ngày càng tăng.
Bây giờ chiến sự ở chiến trường vực ngoại đang càng ngày càng căng thẳng, Tiên Triều đang cần một gia tộc có bản lĩnh có trách nhiệm như thế này.
“Chuyện của Linh Mương đại lục thì tạm thời không nhắc đến, nhưng chủ là chuyện cải tiến huyền giáp, Trường Ninh Vương thị có thể nói là đã có công lao nghìn đời. Quả thật cũng nên cho chút ban thưởng.” Tiên Hoàng suy tư một chút, đau lòng không thôi nói: “Thôi thôi, hôm nay bản hoàng không nên xuất hiện mới phải.”
Nói xong, bà ta lại đau lần nữa lấy ra một miếng Tiên Hoàng lệnh đưa cho Hoa Thụy công chúa: “Ngươi thay ta chuyển lại cho Vương Thủ Triết nhà các ngươi, không có việc gì thì đừng có dùng lung tung.”
“Cảm tạ bệ hạ.” Hoa Thụy công chúa vui vẻ ôm đùi của Tiên Hoàng.
Dáng vẻ thân mật đó, thực sự nhìn rất tự nhiên. Ai không biết còn tưởng rằng nàng là hậu duệ ruột thịt của Tiên Hoàng.
Sau khi Tiên Hoàng cho xong hai miếng Tiên Hoàng lệnh, cảm thấy nơi này cũng không nên ở lại nữa, sau khi vỗ về động viên Hoa Thụy công chúa thêm vài câu, lập tức bỏ chạy.
Tiên Hoàng vừa đi.
Mọi người ở đây chợt cảm thấy áp lực trên vai nhẹ đi rất nhiều, từng người ưỡn thẳng sống lưng.
Không khí ở hiện trường cũng sinh động lại lần nữa.
“Hoa Thụy, ngươi thật là gan to bằng trời.” Triệu Tích Tình tái tim treo lên đến lúc này mới xem như rơi xuống, lại bất đắc dĩ bái phục cái đầu nhỏ đầy can đảm của nàng: “Thật không biết trong cái đầu nhỏ này của ngươi chứa những thứ gì, lại dám hỏi muốn gì đó từ Tiên Hoàng. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, vậy mà lại được hai miếng Tiên Hoàng lệnh, như thế mới đủ, chữa khỏi chứng bệnh sợ hãi khi không đủ hỏa lực của Thủ Triết gia chủ.”
“Ôi.” Bách Luyện chân cũng bình tĩnh lại, vỗ đầu một cái hối hận nói: “Sớm biết như thế, ta cũng nũng nĩu với Tiên Hoàng, để lấy một miếng Tiên Hoàng lệnh.”
Đám người khỏi khỏi nhao nhao liếc nhìn.
Lão đầu Bách Luyện này ngươi đi theo Vương Ninh Hi mấy ngày, thì thật sự tưởng rằng mình là nam thần tuyệt thế rồi hay sao? Nếu như ngươi dám đi đòi Tiên Hoàng lệnh, với sự tích tụ của thù mới hận cũ, không chừng còn sẽ bị Tiên Hoàng đáng gần chết.
Chuyện hôm nay đã xong, nơi đây cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Về phần Lưu Chưởng Lệnh đã xụi lơ trên mặt đất, mọi người cũng không còn tiếp tục để ý tới hắn ta nữa.
Nếu đã phạm sai lầm, thì cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt để trả giá đắt.
Chỉ có Tuy Vân công chúa là khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lần này hắn ta đã thua nát bét, dựa vào tính cách của Trấn Nam Vương, tất nhiên sẽ không để cho hắn ta được yên. Nhưng mà, đây cũng do hắn ta tự làm tự chịu, chỉ hi vọng sau bài học lần này, hắn có thể tỉnh ngộ được phần nào đó.
Thời gian lại trôi qua nửa ngày.
Không cảng khu vực ngoại thành của Tiên thành, phi thuyền Vân Diêu to lớn đang yên lặng đậu sát bên trên địa điểm cất cánh. Ánh nắng đang đổ lên trên thân thuyền to lớn của nó, còn có ánh sáng lung linh nhàn nhạt chảy xuống, trông vô cùng ngầu.
Giờ phút này hàng hóa được vận chuyện đến Đông Càn đã được chuẩn bị xong, nhưng khoảng cách cất cánh vẫn còn một chút thời gian. Vương Ninh Hi và Bùi lão bị trục xuất khỏi đây đang đứng dưới chân phi thuyền, chuẩn bị trèo lên phi thuyền.
‘Ninh Hi, Bùi sư huynh, các ngươi cứ đi trước đi. Đợi sau khi ta và Lục Hà tiên tử thân thiết hơn, sẽ mang theo nàng ấy tới tìm các ngươi.” Bạch y kiếm thánh La Vĩnh Thiên đã chuẩn bị xong lễ vật nhét vào trong tay của Vương Ninh Hi, lưu luyến không rời chào tạm biệt hai người.
Sau khi quen biết Vương Ninh Hi, hắn ta phát hiện nửa cuộc đời trước đây của mình quả thật là đã sống quá cô đơn.
Các sư huynh đệ còn lại cũng đều cảm thông trong lòng, ngầm hạ quyết tâm sau khi chỉnh đốn và chuẩn bị xong, sẽ mang theo ‘tân nương tử’ đến làm việc cho Vương thị.
Bởi vì vào liên nghị trước đó, ‘tân nương tử’ của bọn hắn đều cùng là Linh Thực sư. Nghe nói Đông Càn bên kia cũng có một linh thực viên rất lợi hại, đi không lo không có công việc.
Chỉ có Bách Luyện chân quân là vẫn không hoàn toàn tỏ rõ thái độ muốn nương tựa vào Đông Càn, chỉ nói sẽ cùng với Lan Hinh Vương đến Đông Càn đi một vòng, thuận tiện tham quan học hỏi một chút.
Nhưng mà, Vương Ninh Hi lại vô cùng có lòng tin.
Chỉ cần Bách Luyện chân quân đến, đảm bảo ông ta sẽ không còn lưu luyến Bách Luyện đường nữa.
“Các vị không cần đưa tiễn, dù sao thì không bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Vương Ninh Hi hành lễ cáo từ với đám người: “Ta và Bùi lão cũng muốn về trước để chuẩn bị một chút, cho sư tôn và các vị sư huynh được vào vị trí tốt hơn.”
Lưu Tiên tiểu trúc vẫn còn phòng trống, có thể cho Bách Luyện chân quân và Lan Hinh Vương ở lại, về phần những sư huynh khác, mặc dù vẫn chưa tới thời điểm dưỡng lão, nhưng bọn hắn chắc chắn cũng sẽ không từ chối căn phòng ở trong Lưu Tiên cốc.