Sau một hồi cáo biệt, hai người Vương Ninh Hi và Bùi lão lúc này mới quay người leo lên phi thuyền.
Rất nhanh, phi thuyền Vân Diêu đã bay lên trời.
Còn hành trình ngăn ngủi đến Tiên Triều lần này của Vương Ninh Hi, cũng tuyên bố kết thúc như vậy.
Nhưng mà, quãng đường mặc dù ngắn ngủi, nhưng đã thu hoạch được rất nhiều thứ.
Sau đó, còn phải đợi sư tôn, Lan Hinh Vương, sư huynh, còn có các sư tẩu đến Đại Càn. Có sức ảnh hưởng từ bọn hắn, tiếp theo, cục diện thiếu hụt nhân tài của Vương thị, chắc chắn sẽ được giảm bớt trên phạm vi lớn.
Mà cùng lúc đó.
Trên một tòa Linh Sơn cách đó không xa.
Thân hình nhỏ bé của Hoa Thụy công chúa đang đứng chắp tay, cùng với một con lục long nhỏ giương nanh múa vuốt cũng đang xoay quanh người của nàng, cùng nhau đưa mắt nhìn phi thuyền Vân Diêu rời đi.
"Ha ha! Ha ha ha "
Nhìn thấy phi thuyền Vân Diêu cuối cùng cũng bay vào tầng mây, biến mất không thấy nữa, Hoa Thụy công chúa cuối cùng không kìm được nữa cười lên ha hả: “Tứ thập thất thúc ơi là tứ thập thất thúc, Vương Cơ Điệp ta cuối cùng cũng thoát ra khỏi nanh vuốt của người.”
“Không có người ở bên cạnh lải nhải lẩm bẩm, thiên địa rộng lớn này, Vương Cơ Điệp ta có thể đi đến mọi nơi.”
“Gào gào!” Lục Long lão tổ cũng vui mừng xoay vòng quanh Vương Cơ Điệp, vừa bay, vừa phát ra từng tiếng rồng gầm vui vẻ kéo dài, phát tiết những buồn bực trong lòng.
Quá tuyệt vời! Rốt cuộc thì nó cũng không cần phải làm bài thu nữa!
Càng không cần bị ép làm bài thi giúp tiểu công chúa nữa, gào gào!
“Tiểu lục tiểu lục, gần đây Tuy Vân tỷ tỷ phải bận rộn chuẩn bị xuất chinh, không có thời gian chiêu đãi chúng ta, ngươi nói xem tiếp theo chúng ta nên đi tới nơi nào?” Hoa Thụy công chúa giành được tự do tinh thân phấn chấn, chỉ cảm thấu cả người đều nhẹ nhõm, ngay cả xương cốt cũng dường như nhẹ đi mấy phần.
“Gào” Lục Long lão tổ gầm lên một tiếng.
“Đi tới thánh địa Lục Long nhà ngươi chơi sao? Ý kiến như thế cũng không tồi.” Hoa Thụy công chúa nâng cằm lên, vẻ mặt nghiêm túc trầm ngâm một lát: “Nhưng mà, trước khi đi đến thánh địa Lục Long, ta vẫn còn có một nơi tốt hơn.”
“Tiên Cung! Ngươi nói xem chúng ta đến Tiên Cung tìm Ly Từ lão tổ và Anh Tuyền lão tổ chơi có được không?”
“Gào? Gào gào.” (Tiên Cung? Được được)
Lục Long lão tổ gật đầu liên tục.
Tiên Cung là chỗ tốt, đáng để chơi một chút.
Huống hồ, đối với hắn ta hôm nay mà nói, chỉ cần không cho hắn ta làm bài thi, đi đến nơi nào cũng đều là thiên đường.
“Được! Vậy thì đi đến Tiên cung!”
Hoa Thụy công chúa hưng phấn vỗ tay một cái, trong cặp mắt xinh đẹp tỏa ra ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc, chiếu sáng rực rỡ, chỉ cảm thấy cả cuộc đời này đều tràn ngập ánh sáng và màu sắc.
Đột nhiên.
Một giọng nói sắc bén thâm trầm vang lên: “Tiểu công chúa, theo lý thuyết, ngài muốn đến Tiên Cung chơi, tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng mà...”
Khi tiếng nói vang lên, một vị lão thái giám tay cầm phù trần, mặc trường bào màu xám từ trong bóng tối từ từ đi ra.
“Diêu công công!” Hoa Thụy công chúa trợn tròn mắt: “Ngài, ngài sao lại xuất hiện?”
“Ôi tiểu công chúa của ta, người sẽ không tưởng rằng Thủ Triết gia chủ sẽ yên lòng khi để một mình người đi lang thang ở bên ngoài đấy chứ?” Diêu công công bật cười giải thích: “Từ giây phút người lén lên phi thuyền Vân Diêu, lão nô đã luôn âm thầm bảo vệ người.”
“Diêu công công, vậy tại sao ngài không tiếp tục âm thầm bảo vệ tiếp đi?” Hoa Thụy công chúa dựng lông mày, trong lòng có dự cảm không lành.
“Tất nhiên bởi vì lời dặn dò trước khi đi của Ninh Hi thiếu gia.” Diêu công công cười cười, nhưng nụ cười này lại khiến cho người ta rét run một cách khó hiểu: “Hắn sợ người một mình ở Tiên Triều sẽ ham chơi, chậm trễ học hành, bởi vậy đã đặc biệt chuẩn bị cho người và tiểu Lục Long một chút giáo trình học tập và bài thi, tránh để cho người sau khi quay lại Tộc Học thành tích sẽ xuống dốc không phanh, không theo kịp tiến độ.”
Nói xong, Diêu công công bắt đầu lấy ra bài thi từ trong nhẫn trữ đồ.
“Đây là vở ôn bài mỗi ngày, mỗi ngày học hai phần là được rồi. Đây là bài thi tuần, đây là bài thi tháng, công chúa ngài yên tâm đi, lão nô có đủ bài thi cho ngài làm trong hai năm, nhỡ may có làm hết, Ninh Hi cũng sẽ tiếp tục gửi bài từ Đại Càn đến cho ngài, đảm bảo không trì hoãn việc học hành của ngài.”
Cái gì?!
Hoa Thụy công chúa trợn tròn hai mắt, cả người như bị sét đánh.
Sau khi đại não trống rỗng trong phút chốc, nàng mới bỗng nhiên kịp phản ứng, trong lúc nhất thời hai mắt đầy sao, lảo đảo muốn ngã, tâm trạng vốn dĩ đang rất tươi đẹp chuẩn bị lao tới Tiên Cung cũng sụp đổ không còn một mảnh ngay lập tức.
Tứ thập thất thúc thối, hu hu người quá xấu xa quá xấu xa!
Tiểu Lục Long đang bay vút lên thân hình cũng bỗng nhiên cứng đờ, ‘chít đùng’ một tiếng rơi xuống đất.