Ông ta mặt dày nói: “Băng Lan, ngươi đừng có càn rỡ.”
Dứt lời, ông ta vung áo dài lên, một đạo huyền khí lạnh thấu xương gài thét ra ngoài, hóa thành một con cự chưởng huyền băng đánh về phía Bách Lan chân nhân, muốn ép lui bà ấy.
Nào có thể đoán được, tính tình của Băng Lan chân nhân rất cứng rắn, đối mặt với một chưởng kia của Sương Nhiên chân quân, vẫn không chịu lùi lại chút nào, ngược lại còn tiến lên nghênh đón cứng đối cứng.
Trong nháy mắt, huyết mạch của bà ấy sôi trào, khí thế cả người cũng bay vụt lên đỉnh phong ngay lập tức.
Một hư ảnh to lớn hình rồng bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng bà ấy.
Đó là một con băng long đang giương nanh múa vuốt, sừng ngọc mắt vàng, vảy giáp trên người giống như được điêu khắc thành từ băng tuyết, bá đạo uy nghiêm. Tiếng rồng gầm cao vút truyền ra từ bên trong hư ảnh, giống như đến từ thời cổ chí kim, tản ra uy thế vô tận.
Dưới sự bổ trợ của Pháp Tướng Hư Ảnh, khí chất cả người bà ấy giống như xảy ra biến hóa huyền diệu nào đó, mái tóc đen như mực nhuộm một màu băng tuyết, đôi mắt thâm thúy cũng bỗng nhiên bắn ra từng ánh kim quang.
Sau một khắc.
Băng Phách kiếm giơ lên, kiếm ý lạnh thấu xương tung hoành ra ngoài, trực tiếp cứng đối cứng với chưởng ẩn đang gào thét mà đến kia.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, kiếm ý và chưởng ấn vỡ vụn cùng một lúc, sóng năng lượng kịch liệt chấn động đến mức nhóm quần chúng cấp thấp đang vây xem ở xung quanh cũng bị lật tung, làn sóng kéo dài không dứt lan ra ngoài hơn mười dặm.
Băng Lan chân nhân toàn thân chấn động, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.
Nhưng mà, tâm trạng của bà ấy lại hết sức phấn khỏi.
Đây chính là đã đỡ được một đòn của tu sĩ Lăng Hư, dù đòn tấn công này của Sương Nhiên chân quân vô cùng tùy tiện, cũng không dùng toàn lực để ứng phó, cũng đã đủ khiến cho bà ấy tự hào.
“Nha đầu này ngươi...” Sương Nhiên chân quân trợn mắt nhìn bà ấy một chút: “Tính tình như thế này đúng là quá bướng bỉnh.”
Băng Lan chân nhân lau vệt máu tươi trên khóe miệng, đang muốn nói gì đó.
Đúng vào lúc này.
Một ánh hào quang từ trên trời giáng xuống.
Linh khí vô tận hội tụ đến từ bốn phương tám hướng, trong chớp mắt từ trong ánh hào quang ngưng tụ lại thành một bóng người bạch y nhẹ nhàng như tiên tử.
Bóng người này, rõ ràng là chủ nhân đương thời của Tiên Cung, Lăng Hiên Tiên Tôn.
Rất hiển nhiên, ông ta đã nhận được tin tức nên cố ý chạy tới hòa giải. Có điều, cho dù có vội vã chạy đến đây, khí tức quanh người ông ta vẫn dồi dào và cuồn cuộn, uy thế khiếp người.
“Tham kiến Tiên Tôn.”
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, vội vàng cùng nhau khom mình hành lễ.
Tiên Tôn đứng chắp tay, thoải mái nhẹ gật đầu với đám người, ra hiệu cho bọn hắn không cần đa lễ, ngay sau đó không nói gì nhìn về phía Sương Nhiên chân quân: “Sương Nhiên, ngươi cũng có chút già mà không đứng đắn, vậy mà lại đi động thủ với một nha đầu vừa mới tấn thăng Thần Thông cảnh.”
Băng Lan chân nhân ở trong mắt Vương thị, là một vị trưởng bối và tiền bối, nhưng ở trong mắt Tiên Tôn, vẫn chỉ là một tiểu nha đầu còn trẻ tuổi.
“Khởi bẩm Tiên Tôn, khụ khụ.” Sương Nhiên chân quân xấu hổ chắp tay nói: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”
“Ngươi đó, quả thực là quá lấp liếm điều sai trái của mình.” Tiên Tôn trừng mắt liếc ông ta một cái, ngay sau đó nhìn về phía Băng Lan chân nhân nói: “Băng Lan, chuyện của ngươi bản tôn đã biết rồi. Ngươi yên tâm, chuyện này Tiên Cung sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
“Đạ tạ Tiên Tôn chủ trì công đạo.”
Băng lan chân nhân lúc này cũng trung thực, kiềm chế vẻ mặt đưa tay hành lễ.
Ánh mắt uy nghiêm của Tiên Tôn rơi lên trên người của Ngọc Diệu chân nhân: “Ngọc Diệu, Băng Lan chân nhân đã tố cáo ngươi như thế có phải sự thật hay không? Ta đề nghị ngươi vẫn nên khai ra sự thật, ta còn có thể xin Băng Lan xử tội ngươi nhẹ một chút. Nếu không bản tôn lập tức điều động chân thân trở về, dùng tiên thuật vấn tâm để thẩm vấn ngươi, người vẫn phải nói ra sự thật. Chỉ là đã đến tình huống nhưu vậy, kết quả của ngươi sẽ chỉ càng tồi tệ hơn thôi.”
Ngọc Diệu chân quân đã bị đánh thành trọng thương, chạy cũng chạy không thoát, phản kháng lại càng không dám, chỉ còn lại khuôn mặt tràn ngập chán nản và tuyệt vọng.
Nếu như Băng Lan chỉ là một Thần Thông cảnh nho nhỏ, Tiên Tôn chắc chắn sẽ không thể nào mạo hiểm triệu hồi chân thân về.
Nhưng thực lực và tiềm lực mà Băng Lan đã thể hiện ra hôm nay, thậm chí còn có đủ tư cách một mình mở ra một mạch thánh địa mới, chuyện này đối với Tiên Cung mà nói cũng quá quan trọng.
Đối với Tiên Cung mà nói, bà ấy còn đáng giá hơn tuyệt đại đa số Lăng Hư cảnh, bởi vì những Lăng Hư cảnh kia đều dựa lưng vào Tiên Cung, mở miệng một cái cho hết cái này đến cái khác. Còn Băng Lan, cũng chẳng khác gì là mang theo vốn đầu tư kếch xù gia nhập Tiên Cung.