Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2416 - Chương 2416 - Vương Thủ Triết Tham Sống Sợ Chết (1)

Chương 2416 - Vương Thủ Triết Tham Sống Sợ Chết (1)
Chương 2416 - Vương Thủ Triết Tham Sống Sợ Chết (1)

Tiên Tôn vẫn không quên căn dặn: “Sương Nhiên à, dù sao ngươi cũng là tiền bối, chú ý mẫu mực một chút.”

Sương Nhiên chân quân tất nhiên miệng luôn đồng ý, nhưng trong lòng lại đang tan nát hoàn toàn.

Không phải đang chia nhà của Tiên Tôn ngươi sao? Của người phúc ta, ai không biết chứ?

Chương Hoài Bỉnh vẫn luôn ở bên cạnh ăn dưa xem náo nhiệt, xem đến đây, cuối cùng cảm thấy không thích hợp: “Không ổn, quên mất ta vẫn còn chưa kế thừa Cực Băng thánh địa nữa, vậy thì gia sản này sẽ thiếu đi hơn ba phần mười sao?”

“Ách, hình như là như vậy.”

Vương Anh Tuyền và Vương Ly từ nhìn về phía hắn ta trong ánh mắt cũng lộ ra một tia cảm thông.

“Huynh đệ, ngươi không cần quá để bụng.” Vương Tông Thịnh vỗ vai hắn ta, an ủi nói: “Gia sản này, tích lũy thêm một chút nữa là sẽ có. Tứ thúc ta năm đó khi kế thừa Vương thị, gia sản của nhà ta cũng không có nhiều như thế này, bây giờ thì khác rồi đấy thôi?”

Nói đến đây, hắn ta lại nhớ tới một chuyện, thẳng thắn đề nghị: “Đúng rồi, bản lĩnh của ngươi cũng không tệ, quay về chúng ta có thể tổ chức một nhóm ra chiến trường vực ngoại lập công. Có thêm một người, cũng có nhiều thêm một người chăm sóc.”

“Đừng làm khổ lão tử, ta vẫn còn nhỏ, không thể đến chiến trường vực ngoại.” Chương Hoài Bỉnh ghét bỏ gạt tay Vương Tông Thịnh ra, trong lòng không khỏi thầm mắng.

Ngươi đương nhiên sẽ không để bụng. Là sư tôn nhà người là người muốn tách ra, được chỗ tốt cũng là cả nhà các ngươi. Một ngày nào đó trong tương lai ngươi cũng bị chia gia sản rồi, ta cũng rất muốn xem xem ngươi còn có thể nói ra lời thoải mải như vậy được hay không.

“Đây là một con đường sáng để phát tài.”

Vương Anh Tuyền thấy Băng Lan chân nhân bên kia được tách ra rất thuận lời, trông mà thèm không thooi, cuối cùng kìm nén không được bay thẳng đến trước mặt Tiên Tôn, chớp chớp đôi mắt to tròn mong đợi nhìn ông ta: “Sư tôn, ta cũng muốn một mình mở một mạch mới. Hay là, ngài cũng chia cho ta một chút tài sản đi?”

Mặc dù chỉ là đệ tử ký dánh, nhưng gọi một tiếng sư tôn cũng không có gì là không đúng.

Tiên Tôn ghét bỏ trừng mắt nhìn nàng một chút: “Đi đi đi bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, tìm chỗ nào đó tu luyện cho tốt đi. Nếu ngươi muốn một mình mở một mạch mới, thì ít nhất cũng phải đến Thần Thông, không, Lăng Hư cảnh mới được.”

“Dựa vào cái gì chứ?” Vương Anh tuyền tỏ ra tủi thân: “Băng Lan chân nhân vừa tới Thần Thông cảnh đã có thể một mình mở một mạch mới, dựa vào cái gì mà ta phải tới Lăng Hư cảnh mới được?”

Tiên Tôn tức giận nhìn nàng nói: “Thứ nhất, bảo điển lăng hư của ngươi là Tiên Cung cho, còn người ta là dựa vào bản lĩnh của bản thân nên nhặt được, kế thừa được, chuyện này có thể giống nhau sao?”

“Thứ hai, tư chất huyết mạch của ngươi cao, nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt vẫn là phải đề cao tu vi. Sáng lập thánh địa là một công việc lộn xộn không có kết quả tốt, cần tốn rất nhiều thời gian và sức lực, vì thế sẽ làm trì hoãn chuyện tu luyện của ngươi được không bù mất.”

Nói xong, ông ta tức giận phất tay: “Cố gắng tu luyện cho tốt, đừng cả ngày nghĩ những thứ không đâu nữa. Hơn nữa, viết thư gửi cho Vương Thủ Triết gia gia của ngươi, bảo hắn đừng có suốt ngày nhớ tới chút gia sản của Tiên Cung chúng ta. Mặc dù Tiên Cung chúng ta lớn, nhưng không có dư dả đâu.”

Vương Anh Tuyền không nói gì.

Nàng đã hiểu, Tiên Tôn đang bắt đầu đề phòng gia gia nhà mình tiếp tục cạo lông cừu của Tiên Cung.

Ngay khi hai người đang nói chuyện.

Môn tướng Tử Phủ cảnh canh giữ cổng của Tiên Cung bỗng nhiên vội vàng bay tới.

Hắn ta bái kiến các đạo lão và Tiên Tôn, ngay sau đó nhìn về phía Vương Ly Từ và Vương Anh Tuyền, cung kính bẩm báo: “Anh Tuyền tiên tử, Ly Từ tiên tử, ở cổng Tiên Cung có một vị khách nhỏ tuổi tới thăm, có tên là Vương Cơ Điệp, chính là Hoa Thụy công chúa của Đông Càn, là người của Vương thị các ngươi.

“Vương Cơ Điệp?” Vương Anh Tuyền lập tức trở nên vui vẻ: “Đúng là hài tử nhà chúng ta. Trong nhà gửi thư tới cũng có nhắc đến nàng. Nhanh nhanh nhanh, nhanh dẫn chúng ta tới gặp nàng.”

“Hoa Thụy?” Sắc mặt Tiên Tôn căng thẳng, vội vàng hỏi: “Đây không phải là Hoa Thụy công chúa khoảng thời gian trước Tiên Hoàng đã gửi tin tức cho bản tôn, có nhắc tới chứ?”

“Hả? Sư tôn cũng đã được nghe nói tới Điệp Nhi nhà chúng ta sao?” Vương Anh Tuyền tỏ ra tò mò và buồn bực.

“Đã từng nghe nói. Bản tôn đương nhiên đã từng nghe nói.” Tiên Tôn hít sâu một hơi, từ ánh mắt đến cử động thân thể cũng rất kháng cự và cảnh giác: “Trước đó không lâu nàng vừa mới đòi được hai miếng Tiên Hoàng lệnh từ chỗ của Tiên Hoành bên kia, bây giờ tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Tiên Cung chúng ta?”

“Ách lừa đòi hai miếng Tiên Hoàng lệnh?” Vương Anh Tuyền cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Vương thị chúng ta, thật đúng là giang sơn đời nào cũng có người tài. Sư tôn, có Tiên Hoàng bệ hạ làm tấm gương ở phía trước, ngài cũng không thể hẹp hòi đâu, nếu không thì tương lai nhắc tới sẽ rất là mất mặt?”

Bình Luận (0)
Comment