Tiên Tôn đen mặt.
Ông ta vung tay áo lên, toàn bộ hình chiếu cũng bắt đầu hóa thành từng tia sáng tán loạn.
“Anh Tuyền, suýt chút nữa thì vi sư quên mất, voi sư còn đang bế quan tiếp trong vòng ba năm rưỡi nữa không được ra ngoài.”
“Sư tôn người đừng có chạy.” Vương Anh Tuyền không nói nên lời: “Đây là hình chiếu của ngài, bế quan cái gì?”
“Hình chiếu hình chiếu thì sao? Hình chiếu cũng có thể lĩnh hội pháp tắc thiên đạo.” Giọng nói của Tiên Tôn lượn lờ truyền đến từ trong hư không.
Khi lời nói vừa dứt, hình chiếu cũng hoàn toàn tiêu tán.
Vô cùng hiển nhiên, lão nhân gia ông ta đang sợ bị chấn lột, quyết định trốn đi không gặp mặt, để tránh lại bị vương thị cạo một nắm lông cừu lớn.
Cùng lúc đó.
Ở Đại Càn quốc xa côi, có một thị trấn bình yên nho nhỏ, trong thị trấn bình yên đó có Lưu Tiên cốc.
Tiểu trúc số một Lưu Tiến cư.
Sau khi đã được cải tạo, tiểu trúc số một Lưu Tiên cư bây giờ đã lớn hơn không ít so với lúc trước.
Tán cây của bản thể Vương Ly Tiên che khuất bầu trời giống như mái hiên to lớn, kéo dài từ trung tâm trận pháp đến bên trên tiểu trúc, gần như bao phủ gần phân nửa viện tử dưới bóng cây.
Dưới ánh mặt trời, phiến lá rộng lớn tản ra màu xanh biếc, giống như từng mảng phỉ thúy màu xanh.
Sinh mệnh chi lực nồng nặc và tiên linh chi khí tràn ngập trong không khí, khiến cho toàn bộ tiểu trúc giống như tiên cảnh, tiên khí vô cùng dạt dào, ngay cả không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Bỗng dưng.
Một cành cây mảnh khảnh từ bên ngoài thò vào đầu tưởng của tiểu trúc, thăm dò bên trái thăm dò bên phải, dường như đang quan sát tình hình trong nội viện.
Sau một lúc lâu, thấy trong nội viện không có ai, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí nằm sấp lên đầu tường.
Đúng là cây non đáng yêu tinh tế.
Cây non này không phải ai khác, chính là khí vận chi thụ được Triêu Dương Vương mang về Vương thị điều dưỡng, Vương Bảo Phúc.
Trải quan gần ba năm điều dưỡng, bây giờ khí vận chi thục đã mạnh khỏe hơn không ít so với lúc vừa mới tới, phiến lá cũng đã trở nên xanh biếc đẹp đẽ, trông tràn đầy sức sống, mới nhìn thấy, so với cái cây non thiếu dinh dưỡng, héo úa lúc trước quả thực là như hai cây hoàn toàn khác nhau.
Trên cành cây của hắn, còn có hai con chim mập ú nhỏ nhắn một đỏ một trắng đang ngồi cạnh, bên trên tường viện ở một bên khác, thì có một con rồng đang ló đầu ra nhìn lộ ra gần nửa cái đầu, rõ ràng là Vương Ly Lung đã thu nhỏ cơ thể.
"Ê a a ê a a a? !"
Vương Bảo Phúc đung đưa cành cây, có chút bận tâm hỏi Vương Ly Lung ở bên cạnh.
Lúc trước là do chính Triêu Dương Vương đưa hắn từ Tiên Triều về Vương thị, trên đường đi hắn vẫn còn khá ổn. Nếu như Triêu Dương Vương không trị hết sát độc, coi như không còn sống được bao nhiêu năm nữa, mặc dù hắn khá tin tưởng vào thực lực của Ly Tiên lão tổ, nhưng vẫn còn có chút lo lắng.
“Bảo Phúc ngươi cứ yên tâm một trăm phần trăm đi, dựa vào thực lực của cha và Ly Tiên muội muội, chắc chắn không có vấn đề gì.” Vương Ly Lung thuận miệng an ủi hắn một câu, lại dựng lỗ tai lên, tiếp tục thám thính tình hình bên trong tiểu trúc.
Trên thực tế, trong tiểu trúc đã bố trí cấm chế dùng để cách ly, nàng hoàn toàn không thể nghe thấy được gì. Nhưng chuyện này cũng không ngăn nàng ngồi chờ kết quả được.
Đại khái là bởi vì phần lớn người lớn tuổi đều thích náo nhiệt, tử sau khi tiểu trúc số một này được bố trí cho vợ chồng Triêu Dương Vương, nơi này đã trở thành nơi được các tiểu bối yêu thích nhất.
Nhất là Diêu Nguyên Cương phu quân của Triêu Dương Vương, không chỉ trong túi luôn có đồ ăn vặt ngon, còn đặc biệt kể chuyện xưa, được bọn trẻ yêu thích nhất.
Các tiểu bối khác của Vương thị bị sự uy nghiêm của hai người dọa sợ, nên không dám thường xuyên chạy tới đây, còn mấy người như Vương Ly Lung các nàng lại không lo lắng điều này, bình thường cũng tới ăn nhờ ở đậu không ít.
Cũng bởi vì Vương Cơ Điệp đã chạy tới Tiên Triều, nếu không thì bây giờ ở trên đầu tường chắc chắn sẽ có thêm một Vương Cơ Điệp đang nằm sấp.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, đỉnh đầu đại thụ lắc lư một cái, giọng nói của Vương Ly Tiên truyền ra từ bên trong tán cây: “Trị liệu đã kết thúc. Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.”
“Y a y a.”
Vương Bảo Phúc và Vương Ly Lung lập tức vui vẻ không thôi.
Cùng lúc đó.
Trong phòng tiểu trúc số một.
Triêu Dương Vương đã kết thúc xong một đợt trị liệu đang mệt mỏi ngồi dựa vào trên sạp la hán. Sắc mặt của bà ta có chút tái nhợt, trên trán cũng đầy mồ hồi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Còn Vương Thủ Triết ngồi ở trên ghế, một tay đặt trên cổ tay của bà ta, kiên nhẫn cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể của bà ta.
Phân thân của Vương Ly Tiên đang đứng ở bên cạnh hắn, còn bên khác là Diêu Nguyên Cương phu quân của Triêu Dương Vương đang rất lo lắng.