Chỉ là, ánh mắt bà ta nhìn về phía Vương Thủ Triết có chút sâu kín: “Thủ Triết, lúc trước bản vương đã từng nói với ngươi cần phải cẩn thận một chút, ngươi coi như bản vương chưa nói gì mà quên đi.”
Triêu Dương Vương đã chiến đấu cả một đời, nhưng chưa bao giờ từng nhìn thấy người nào tham sống sợ chết giống như Vương Thủ Triết .
Bà ta còn tưởng rằng Vương Thủ Triết nhiều lắm cũng chỉ mang theo mấy người, chuẩn bị nhẹ nhàng, làm xong việc rồi sẽ trở về ngay. Ai mà ngờ.
Hắn thế này mà là đi ra ngoài làm việc hay sao? Đây rõ ràng là đang đi đánh trận được chưa/
Ngay cả Tiên Hoàng xuất hành, cũng không phô trương như ngươi đâu.
Đến mức lúc này Triêu Dương Vương cũng đã có chút hối hận.
Tại sao bà ta lại chủ động xin đi để thủ hộ cho Vương Thủ Triết chứ? Ngồi ở trong Lưu Tiên cư chơi mạt chược, uống chút trà không tốt hơn sao? Thật đúng là quan tâm vô ích cho hắn.
Nhìn xem hộ vệ ở bên cạnh hắn đều là những người thế nào đi? Âm Xà Ma Cơ Cơ Nguyệt Nhi, Lăng Vân thánh chủ Khương Chấn Thương, phân thân của Đế Hưu, còn có Nguyên Thủy lão long, ách còn có Long Kình Vương Long Tinh Tinh, cùng với một đống long kình cấp bảy đến cấp mười hộ tống ở trong nước, trên trời còn có rất nhiều con Nguyên Thủy Thanh Long hộ tống.
Đương nhiên, bây giờ còn có thêm một người ngu ngơ là Triêu Dương Vương bà ta nữa.
Hơn nữa, trên người hắn lại còn đang mang theo Tiên Hoàng lệnh!
Bây giờ bà ta cũng thật sự không biết rõ được Vương Thủ Triết rốt cuộc là có bao nhiêu át chủ bài. Có trời mới biết hắn đang còn âm thầm giấu bao nhiêu nữa.
“Ách ha ha, cẩn thận mới chạy thuyền được vạn năm.” Vương Thủ Triết hơi có chút lúng túng nói: “Công tác chuẩn bị đầy đủ một chút, tránh để cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Không phải ngài cũng đã nói, ta rất quan trọng với Nhân tộc, không thể chủ quan qua loa sao?”
“Như thế này mà ngươi còn nói là không thể chủ quan qua loa sao? Như thế này phải gọi là quá tham sống sợ chết.” Triêu Dương Vương hung hăng lườm hắn một cái: “Bản vương quay về nghỉ ngơi, tìm mấy người bọn hắn đáng mạt chược một chút đây.”
“Cung tiễn điện hạ.” Vương Thủ Triết hành lễ.
Đợi sau khi Triêu Dương Vương rời đi.
Vương Thủ Triết sạo bước đi đến đầu tàu.
Bên dưới khẩu thàn uy pháo khổng lồ ở đầu tàu, có bày biện một chiếc ghế nằm linh trúc thoải mái dễ chịu, trong đó có một con phì ngư đầu to dàu hai, ba trượng đang nằm.
Trên mặt con phì ngư đầu to này đang đeo kính râm, thoải mái đung đưa cái đuôi, hai bên còn có một vị tỷ tỷ ‘bá đạo’ cơ thể có chút đầy đặn đứng ở mỗi bên. Các nàng đều là long kình cấp chín huyễn hóa mà thành, lúc này đang cười rạng rỡ hầu hạ” Côn thiếu gia nhà các nàng.
“Tông Côn thiếu gia.” tỷ tỷ Long Kình A vừa ở bên cạnh giúp Vương Tông Côn xoa bóp, vừa nồng nhiệt hỏi: “Lúc trước vì điều tra mà ngài đã một hơi bơi cả trăm dặm, có mệt lắm không? Vây cá bên này của ngài có mỏi không? Ta giúp ngài xoa bóp nhé?”
“Ngang ngang!”
Phì ngư đầu to phát ra tiếng kêu thoải mái dễ chịu, hơi mở cái miệng lớn ra.
“Tông Côn thiếu gia đói bụng.”
Tỷ tỷ Long Kình B lập tức hiểu ý, kêu lên hai tiếng.
Rất nhanh, hai bên huyền thiết giáp khổng lồ đã hội tụ tới hai đội long kình.
Cái đuôi to lớn của bọn chúng vỗ trên mặt biển, một chút hải sản đã sớm được bọn chúng bắt được, nhanh chóng bay lên trên boong tàu của huyền thiết giáp, cộp cộp trải đầy đất.
Sau đó, hai vị tiểu tỷ tỷ long kình thi triển thần thông, găp các loại cá và hải sản lên, bỏ vào trong miệng của phì ngư đầu to liên tục.
Mà Vương Tông Côn phì ngư đầu to, chủ cần có trách nhiệm há miệng ra rồi khép lại, đã có thể nuốt vào rất nhiều thức ăn ngon. Mà cái bụng của hắn, giống như là cái hang không đáy, ăn hết hàng tấn hàng tấn hải sản, vẫn vậy không thay đổi gì.
Nhìn thấy cảnh này.
Vương Thủ Triết đen mặt.
Hắn bước nhanh ra phía trước, cười lạnh không ngớt nói: “Tông Côn thiếu gia, ở đây chỉ có hai vị tỷ tỷ long kình hầu hạ, có phải còn quá ít hay không? Có muốn ta gọi têm mấy vị tiểu tỷ tỷ Nguyên Thủy Thanh Long tới cho ngươi không?”
“Không cần.” Vương Tông Côn đeo kính râm, nhắm mắt lại dường như có chút do dự: “Ly Lung tỷ tỷ sẽ đánh ta, đi đi đi, đừng có làm phiền, ách, giọng nói này?”
“Bái kiến gia chủ.”
Hai vị đại tỷ tỷ long kình nhìn thấy Vương Thủ Triết cũng giật nảy mình, vội vàng hành lễ, thuận tiện nhắc nhở Vương Tông Côn.
Quả nhiên.
Vừa nghe thấy hai chữ ‘gia chủ’, Vương Tông Côn giống như bị điện giật, cái đuôi vẫy một cái nhảy dựng lên, vội vàng thu nhỏ cơ thể ‘dài vài thước’ lại thành bé tý, vô cùng hoảng sợ co rút đuôi lại: “Cha, sao ngài lại tới đây? Không phải ngài đang họp sao?”
“Ngươi xem thử mình đi, đã sa đọa thành như thế nào rồi? Cái gì mà bơi một trăm dặm đã mệt mỏi?” Vương Thủ Triết xanh mặt mắng chửi hắn một trận nói: “Ngươi thử nhìn lại ngươi đi, hiện tại chỗ nào còn có một chút dáng vẻ của côn? Hết ăn lại nằm, chơi bời lêu lổng, lười biếng không phấn chấn, thế mà ngay cả ăn cơm cũng để cho người khác đút mới ăn.”