“Gia chủ, ngài hãy tha cho Tông Côn thiếu gia đi.” Hai vị đại tỷ tỷ long kình thấy Vương Tông Côn bị mắng, lập tức đau lòng không thôi, đau xót lên tiếng xin xỏ: “Tất cả đều là do chúng tôi sai.”
Vương Thủ Triết lại không quan tâm tới các nàng, mặt tối sầm lại xách Vương Tông Côn lên: “Ngươi đeo kính râm làm gì? Hài tử nhà chúng ta có ai đeo kính râm không?”
Nói xong, hắn nắm lấy kính râm của hắn rồi kéo xuống, nào có thể đoán được lại không thể kéo xuống được.
Đằng sau kính râm có dây thun giữ lại, lại còn lại loại dây thun có lực đàn hồi khá tốt.
“đùng!”
Vương Thủ Triết buông lỏng tay, kính râm liền nảy quay lại đập vào khuôn mặt của Vương Tông Côn, đau đến mức khiến hắn kêu lên.
“?”
Sắc mặt Vương Thủ Triết từ nghi hoặc dần dần chuyển thành ngạc nhiên, đôi mắt nhìn thẳng chú ý vào sợi dây thun: “Dây thun này lấy từ đâu?”
Cho tới nay, Vương Thủ Triết không thể tìm được cao su thực sự, chỉ có thể dùng cánh kiến đỏ để dùng thay. Nhưng sản lượng của cánh kiến đỏ quá ít, tính năng cũng không bằng cao su thực sự, chuyện này cũng khiến cho rất nhiều sản phẩm luyện khí cần sử dụng cánh kiến đỏ vẫn luôn không có cách nào mở rộng ra quy mô lớn.
Hắn chẳng thể ngờ rằng, hắn tìm như thế nào cũng không tìm thấy cao su, thế mà lại tùy tiện xuất hiện trên kính râm của tên tiểu tử Vương Tông Côn này.
“Cha, ta không dám, không dám nữa!” Vương Tông Côn bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vây cá hai bên ôm chặt lấy đùi của Vương Thủ Triết, khó hu hu nói: “Cha, ta đã biết sai rồi. Thân là nhi tử ta không nên chỉ lo hưởng thụ cho bản thân. Ta có thể tặng hai vị đại tỷ tỷ long kình này cho cha, ngàu đừng giận ta nữa.”
Trong lòng hắn nghĩ thầm, Ly Lung tỷ tỷ và Tiên Nhi tỷ tỷ đều đã từng tặng tiểu thiếp cho cha, chỉ có hắn là chưa từng tặng bao giờ.
Chẳng trách cha vẫn luôn có chút nghiêm khắc với hắn, cha đang trách hắn không hiếu thuận!
“Ngươi!”
Vương Thủ Triết trợn tròn mắt, thiếu điều thuận một chân, dứt khoát đạp bay hắn ra ngoài: “Ngươi xuống biển cố gắng bơi lội cho ta, rèn luyện thân thể. Ngươi thử nhìn xem ngươi đã mập mạp thành cái gì rồi.”
“Phù ầm!”
Vương Tông Côn tạo ra một trận bọt nước lớn, sau một hồi lâu mới từ trong nước lộ ra một cái đầu cá thật lớn lần nữa.
Trong đôi mắt to tròn của hắn chứa đầy nước mắt, giọng điệu đáng thương khóc lóc kể lể: “Cha, ta là côn mà từ khi sinh ra đã du tẩu bên trong không gian, bơi lội thật sự không phải sở trường của ta, ngài đừng thật sự nghĩ ta là cá. Hơn nữa, mập là vì ta đang dự trữ năng lượng mà.”
Chuyện này hình như là sự thật.
Vương Thủ Triết có chút im lặng.
Nhưng mà, hắn làm cha sao có thể phạm sai lầm được?
Hắn lúc này ho khan một tiếng, trầm giọng quát: “Còn không mau bơi đi.”
Vương Tông Côn bất đắc dĩ, đành phải cắm đầu bơi lội để rèn luyện, đằng sau còn có một đám hộ vệ long kình theo sát phía sau.
“Gia, gia chủ.” Hai vị đại tỷ tỷ long kình nhìn chằm chằm vào Vương Thủ Triết.
“Các ngươi đừng hiểu lầm.”
Vương Thủ Triết đang muốn giải thích, ai ngờ mới giải thích được một nửa, đã gặp phải Cửu Âm Ma Sứ không biết đã xuất hiện ở đầu tàu từ lúc nào, lúc này đang yếu ớt đứng ở trên thần uy pháo nhìn xuống Vương thủ Triết, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Trong khoảnh khắc này, cảm xúc của Cửu Âm Ma Sứ rất phức tạp như muốn sụp đổ.
Gia chủ vẫn luôn không chịu muốn nàng ta thật sự, chưa từng chính thức nhận nàng ta làm thiếp, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì khẩu vị của hắn quá đặc biệt?
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Cửu Âm Ma Sử, ánh mắt của Vương Thủ Triết càng trở nên phức tạp hơn.
Đây đều là phiền phức mà nha đầu chết tiệt Vương Ly Tiên kia gây ra.
À, không đúng, món nợ này còn phải bắt đầu tính tử nha đầu chết tiết Vương Ly Lung kia mới phải. Nếu không phải do nàng ra tay ‘tốt’ trước, bắt một con nguyệt thỏ về làm "Tiểu thiếp" của hắn, thì cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền phức ở đằng sau như vậy.
"Gia, gia chủ." Hiển nhiên Vương Thủ Triết vừa nhìn, Cửu Âm Ma Sử đã tỏ ra vô cùng hoảng hốt, lúng túng vội vàng run giọng cáo lui: "Đều là thiếp thân sai, thiếp thân sẽ đi ngay, sẽ đi ngay."
Dáng vẻ đó, thật sự rất giống như là một tỳ thiếp đáng thương khi nhìn thấy bí mật xấu xa của nam chính, nội tâm sợ hãi đến run rẩy, dáng vẻ như sợ bị giết người diệt khẩu.
"Dừng lại!" Vương Thủ Triết tối sầm mặt lại nói: "Chuyện không giống như những gì ngươi thấy, ngươi có hiểu không?"
"Hiểu, thiếp thân hiểu."
Cửu Âm Ma Sử bị dọa đến mức mặt trắng bệch, liên tục gật đầu.
"..." Vương Thủ Triết thấy điệu bộ này của nàng ta biết chắc là đang miễn cưỡng, nhưng cũng lười nhác giải thích, phất phất tay nói: "Nếu như ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì, thì đi hầu hạ Triêu Dương Vương đánh mạt chược đi."
"Thiếp thân tuân mệnh."
Cửu Âm Ma Sử như được đại xá, ngay lập tức cáo lui.
Thấy nàng ta như thế, Vương Thủ Triết cũng chỉ đành lắc đầu thở dài.