Cho dù Tiên Cung có tài nguyên phong phú, nhưng bồi dưỡng Lăng hư cảnh cũng không phải sẽ cung cấp nguồn tài nguyên vô hạn, một phần tài nguyên vẫn phải dựa vào bản thân mình kiếm được, hoặc là gia tộc phụ cấp cho.
Làm như thế, một là vì sợ nếu cung cấp nuôi dưỡng toàn bộ, cuối cùng nuôi ra một đám phế vật ngoại trừ tu hành thì không biết gì, hai là cũng giúp cho tài nguyên dễ thở hơn.
Nếu không phải như thế, thì Ngọc Linh chân quân cả ngày treo ‘Chân Tiên chuyển thế’ lên miệng kia, cũng không phải cạp lông cừu ở khắp nơi, cạo đến mức mấy người như Ngộ Đạo chân quân cũng phải sợ bà ta.
Bà ta không phải là đang giả nghèo, mà là nghèo thật.
Để sớm xung kích vào Lăng Hư cảnh trung hậu kỳ, Ngọc Linh chân quân cần tiêu hao một lượng tài nguyên để tu luyện có thể nói là một con số khổng lồ, dù phía sau đã có Hàn Nguyệt Khương thị, Bắc Vực Vương phủ, Lương quốc rất nhiều thế lực giúp đỡ, nhưng thời gian này vẫn trôi qua rất khó khăn.
“Điều này cũng đúng.” Triêu Dương Vương cũng đã có trải nghiệm bản thân về vấn đề này: “Mục tiêu là Lăng Hư cảnh trung hậu kỳ, thực sự rất khó khăn. Dù ta có xuất thân là công chúa, được hưởng lượng lớn nguồn tài nguyên do hoàng thất cung cấp, nhưng đi đến Lăng Hư cảnh tầng bảy vẫn muôn vàn khó khăn.”
“Cũng may vốn liếng của Vương thị không tệ, gánh đỡ được một phần tài nguyên tu luyện cho Anh Tuyền, còn có Phòng thị ra sức giúp đỡ.” Trong giọng nói của Khương Chấn Thương có chút may mắn, cũng có chút kiêu ngạo: “Hơn nữa ta đã để dành được tài nguyên và được Tiên Cung trợ cấp, Anh Tuyền nhà ta chắc chắc tiền độ rộng mở, tương lai nhất định sẽ trở thành một trong những trụ cột của Nhân tộc.”
“Khà khà Anh Tuyền nhà ngươi không tệ, nhưng mà Ly Lung nhà ta cũng không kém.” Giọng nói ồm ồm của Nguyên Thủy lão tổ cũng vang lên: “Sau khi nàng kế thừa huyết mạch tiên tổ, tiềm lực cũng đã đạt tới cấp mười hai, nếu được bồi dưỡng tốt thì tương lai chắc chắn có thể đạt tới cấp mười hai đỉnh pong.”
“Nhưng mà, tư chất như thế này, chỉ dựa vào Nguyên Thủy Thanh Long nhất tộc chúng ta tuyệt đối không thể bồi dưỡng nổi, người bỏ vốn chính vẫn chính là Thủ Triết, áo lực lớn, quá lớn. Đông phong!”
Lão long ngoài miệng rên rỉ than ngắn thở dài nói áp lực, nhưng trong lời nói đó, rõ ràng đều đang tỏ ra kiêu ngạo về sự ưu tú của hài tử nhà ta.
“Đông phong đụng, hai cái. Muốn nói đến tiềm lực, vẫn là Tiên nhi nhà chúng ta mạnh nhất.” Phân thân của Đế Hưu cũng không nhịn được mà khoe khoang: “Sẽ có một ngày nàng chính thức tấn thăng thành tiên thực, xem ai còn dám coi thường Vạn Yêu quốc chúng ta.”
“Tấn thăng tiên thực nói nghe thì dễ?” Triêu Dương Vương lại không lạc quan như bọn hắn: “Bồi dưỡng một cây tiên thực, so với Anh Tuyền và Ly Lung các nàng phải tiêu hao cộng lại còn lớn hơn, còn phải xem cơ duyên. Hiện tại chút vốn liếng đó của Vương thị chắc chắn không đủ, chỉ hi vọng Thủ Triết có thể kiếm nhiều tiền thêm một chút. Trong nhà có quá nhiều hài tử ưu tú cần phải trưởng thành phát triển. Những lão già như chúng ta có thể giúp được bao nhiêu thì giúp.”
“Điều này cũng đúng, xem ra áp lực lớn nhất vẫn là Thủ Triết gia chủ.”
Sau mấy đại lão tính toán một hồi, cũng không nhịn được mà cảm khái áp lực to lớn của Vương Thủ Triết. Chẳng trách hắn lại liều mạng đi kiếm tiền và vơ vét tài nguyên.
Trường hợp như thế này, nếu đổi lại là bọn hắn, e rằng đã sớm cảm thấy u sầu đến nỗi thậm chí không ngủ ngon.
Ầy quả nhiên nhi nữ đều là món nợ ở kiếp trước, tư chất không tốt cũng sầu, tư chất quá tốt cũng sầu.
Vương Thủ Triết nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn, cũng có sự thông cảm trong lòng.
Xem ra, mình đã khổ sở lo lắng nhiều như vậy, vẫn có người thương cảm. Chỉ tiếc là, áp lực của hắn còn lớn hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của các đại lão này, dã tâm cũng lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bọn hắn.
“Điện hạ, ngài hồ rồi!” Lúc này, giọng nói vui vẻ của Lục Vi tiểu học tỷ bỗng nhiên vang lên: “Nhanh lấy tiền lấy tiền! Đừng quên tôi đã trả tiền câu cá.”
“Lục Vi! Ngươi câu cá ở đâu như thế nào, có hồ bài nào? Nếu đánh tiếp như vậy, tiền của bốn nhà đều để một mình kiếm lời.” Long Vô Kỵ không cam lòng nghĩ linh tinh: “Không phải ngươi thấy Thủ Triết áp lực quá lớn, muốn lấy lại đấy chứ?”
“Khoan hãy nói, ta nghe nói Lục Vi những năm qua, thường xuyên giúp đỡ Vương Tông An.” Khương Chấn Thương cười khà khà bắt đầu nhiều chuyện: “Tiểu Lục Vi, chẳng lẽ lời đồn đại kia là thật?”
“Tất cả đều là tin đồn, không đáng tin. Ta thật ra cũng muốn sinh một đứa bé với Vương Thủ Triết, nhưng mà cái têm đáng giận kia vẫn luôn ra sức từ chối.” Lục Vi tiểu học tỷ trong giọng nói tràn ngập căm giận bất bình: “Ta chỉ muốn mượn mầm giống thôi, sinh hài tử ra cũng không cần hắn phải nuôi, hắn làm gì mà phải lo lắng?”