Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2427 - Chương 2427 - Ngươi Làm Ma Tôn! Ta Làm Ma Hoàng (6)

Chương 2427 - Ngươi Làm Ma Tôn! Ta Làm Ma Hoàng (6)
Chương 2427 - Ngươi Làm Ma Tôn! Ta Làm Ma Hoàng (6)

Chỉ là, bên trên thân thuyền của Tướng Liễu bảo thuyền trong truyền thuyết có chín lá cờ lớn, tản ra ma khí, tạo ra ma khí một cách nhân tạo, còn Tam Nhãn bảo thuyền của Triệu thị bên trên cũng chỉ có ba lá cờ lớn.

Hoa văn trên ba lá cờ lớn này giống như mắt người, mới nhìn qua thì giống như ba ma nhãn lớn, nên đặt là Tam Nhãn bảo thuyền.

Đừng thấy những Tam Nhãn bảo thuyền này bố trí không bằng Tướng Liễu bảo thuyền, hình thể cũng không có sức chấn động to lớn giống như Côn Ngô cự thuyền, nhưng sức chiến đấu thực tế của chúng lại không hề yếu chút nào.

Đầi thuyền và đuôi thuyền của Tam Nhãn bảo thuyền đều có một linh bảo công kích đặc biệt có cấp bậc là bảo khí tử phủ đỉnh cấp, bên sường thì bố trí một lượng lớn cự nỏ dùng để phòng thủ, bên trên thân thuyền còn có trận pháp phòng ngự cấp bậc vậ thành, cùng với đủ các loại thủ đoạn phòng ngự công kích khác nhiều như rừng.

Một chiếc bảo thuyền này, giống như một tòa thành lũy di động, uy lực không thể khinh thường, đồng thời cũng thể hiện rõ ràng sức mạnh hùng mạnh của một quốc gia Ma Triệu quốc.

Mà trên không của hạm đội kỳ hạm Côn Ngô cự thuyền này, một lá cờ to lớn đang đón gió bay phần phật.

Bên trên lá cờ, chính là một ký tự lớn cổ xưa như rồng bay phượng múa - “Hạ”.

“là Hạ Vương Tôn thị!” Sắc mặt của lão bộc tái nhợt, bởi vì tuyệt vọng, cả người cũng có chút loạng choạng sắp ngã, ngay cả giọng nói cũng đều trở nên run rẩy: “Tôn thị đáng chết! Bọn hắn đang muốn đuổi cùng giết tận sao?”

“Sao bọn hắn có thể, sao có thể nếu như trước đây không phải vì tiên đế tự vẫn hi sinh cho tổ quốc, cố gắng ra điều kiện hậu đãi thay tất cả mọi người, thì bọn hắn đã sớm bị xóa tên trong thế gia, làm sao còn có thể bảo vệ được thực lực của gia tộc, thậm chí còn lấy được truyền thừa bảo điển. Lấy oán trả ơn như thế, bọn hắn không sợ sau khi chết rồi không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông sao ?!”

“Ông trời ơi chẳng lẽ, chẳng lẽ Đại hạ quốc chúng ta thật sự đã kết thúc rồi sao?”

Nghe thấy những tiếng kêu rên đẫm máu và nước mắt của lão bộc, trong ánh mắt tuyệt vọng của Hải Ca công chúa lại lắng đọng xuống, dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Chỉ cần cho nàng một chút hi vọng sống sót, dù chỉ là một chút ít ỏi, nàng ta cũng sẽ nhất định phải làm cho Tôn thị phải trả giá đắt vì hành động ngày hôm nay!

Cùng một khoảng thời gian.

Ở cách đó không xa, bên trên một hòn đảo bị sương mù che khuất và bao phủ.

Một động phủ tuỳ thân không tính là quá lớn, nhưng lại hết sức xa hoa không biết đã được bày ra từ lúc nào, đã yên ổn ở trên vị trí có tầm nhìn tốt nhất ở trên đảo.

Trong động phủ, một bóng người mặc váy dài màu băng lam đang luyện kiếm.

Dáng người của nàng nhẹ nhàng, nhưng kiếm pháp lại sắc bén mà bá đạo, dù không hề sử dụng huyền khí, uy thế vẫn khiến người ta run sợ.

Bóng người này, chính là Vương Lung Yên.

Tòa động phủ tùy thân này, tất nhiên thuộc vệ tam hoàng tử Tân Đồ Cảnh Minh.

Hòn đảo này, tất nhiên chính là hòn đảo có di tích của Ma Thực tôn giả.

Vì muốn làm theo khẩu vị của Lung Yên lão tổ, tam hoàng tử còn đặc biệt trồng ở xung quanh một số loài hoa cỏ mà bà thích.

Thậm chí, hắn ta còn đặc biệt đào một hồ nước nuôi linh ngư, cũng nuôi mấy con linh tước ăn thịt mập mạp ở trong sân, mới nhìn qua, quả nhiên là một thế giới thần tiên rất tuyệt.

Cũng hết cách, đã qua hơn nửa năm từ khi Vương Lung Yên truyền tin tức về lại Vương thị. Bất tri bất giác, Vương Lung yên và tam hoàng tử cũng đã ở trên hòn đảo này hơn mấy tháng.

Ở lâu như vậy, hoàn cảnh xung quanh tất nhiên cũng sẽ từ từ thay đổi.

Thủ Triết tại sao còn chưa tới?

Sau khi tập xong kiếm pháp, Vương Lung Yên thu kiếm đứng nhìn, nhìn qua trời xa, không nhịn được thầm nói ở trong lòng.

Mặc dù bà luôn luôn rất có kiên nhẫn, nhưng lúc này đây, quả thực cũng đã chờ có chút lâu.

Tiểu tử đó, không phải bệnh cũ lại tái phát đấy chứ? Chuẩn bị đến, chuẩn bị đi, chuẩn bị mãi không dứt.

Nghĩ tới bệnh cũ của Vương Thủ Triết, khóe miệng Vương Lung Yên cũng không khỏi co giật hai lần.

Nếu bàn về sự cẩn thận chặt chẽ, suy nghĩ chu toàn, Vương Lung Yên thật đúng là chưa từng nhìn thấy ai có thể sánh ngang với Thủ Triết.

“Nhược Băng, tộc nhân kia của ngươi vẫn còn chưa tới sao?” Tam hoàng tử tự mình nấu xong một con linh tước mập mạp, bưng tới như bảo bối: “Tới tới tới, uống ngụm canh tước cho ấm bụng trước đi. Chúng ta không cần vội, vẫn còn nhiều thời gian. Ta bằng lòng tiếp Nhược Băng ở đây lâu như trời đất.”

“Hừ!” Vương Lung yên tức giận trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nhưng ta thì có.”

“Ta biết ta biết, dựa vào tư chất huyết mạch của ngươi, lại có xuất thân từ một thánh địa của tiểu quốc ở biên giới, chắc chắn đang muốn tranh giành vị trí chủ nhân của Chân Ma điện.” Tam hoàng tử tỏ ra như hiểu rất rõ ở trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment