Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2428 - Chương 2428 - Giương Oai! Ta Muốn Có Côn Ngô Cự Thuyền Này (1)

Chương 2428 - Giương Oai! Ta Muốn Có Côn Ngô Cự Thuyền Này (1)
Chương 2428 - Giương Oai! Ta Muốn Có Côn Ngô Cự Thuyền Này (1)

“Phải thì sao?” Vương Lung Yên lạnh giọng nói: “Chuyện này có liên quan gì tới ngươi?”

“Ta cũng đã nghĩ kỹ từ sớm rồi, bản hoàng tử sẽ dốc toàn lực ứng phó trợ giúp Nhược Băng ngươi cạnh tranh vị trí Ma Tôn.” Tam hoàng tử tỏ ra trịnh trọng nói: “Còn ta cũng sẽ cố gắng một chút, kế thừa vị trí Ma Hoàng.”

“Đến lúc đó, ngươi làm Ma Tôn, ta làm Ma Hoàng, hai vợ chồng chúng ta, độc chiếm thiên hạ, biến Ma Triều của chúng ta thành số một, sau đó chúng ta tập trung lực lượng tổng thể, rồi đi thống nhất Tiên Triều.”

“Ngậm miệng!” Vương Lung Yên sầm mặt lại, giận dữ mắng mỏ: “Nếu như ngươi còn dám ăn nói xằng bậy như thế, ta sẽ xử lý ngươi trước tiên.”

“Vâng vâng vâng, ta ngậm miệng ta ngậm miệng.” Tam hoàng tử tỏ ra lấy lòng: “Ta rất thích tính tình hơi nóng nảy của Nhược Băng ngươi. Ngươi yên tâm, sau này ngươi có nói gì thì ta cũng đều sẽ nghe theo ngươi tất cả.”

“Ầm!”

Tam hoàng tử bay ra ngoài.

Bên này, tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh vẫn đang còn không biết xấu hổ mà lấy lòng Vương Lung Yên, ở một bên khác, cuộc chiến truy đuổi trên vùng biển Vô Vọng, cũng đã đến thời khắc quan trọng.

Giữa biển trời, tràn ngập ma khí.

Ma khí màu đen xám giống như sương mù bao phủ toàn bộ mặt biển, Côn Ngô cự thuyền hung tợn giống như thành lũy tản ra cảm giác áp bách to lớn, trong quá trình di chuyển làm dâng lên sóng lớn khuấy động vô số bọt nước.

Mấy chiếc Tam Nhãn bảo thuyền lao thẳng trên mặt biển cực nhanh, từ bốn phương tám hướng vây xung quanh chiếc thuyền buôn rách nát, điều khiển nó theo hướng mong muốn.

Từng chiếc mũi tên to lớn vạch phá bầu trời, tiếng nổ từ hỏa lực vang vọng chân trời. Uy thế đáng sợ của cường giả Thần Thông cảnh tung hoành trong thiên địa.

Sóng xung kích đáng sợ quét sạch ra ngoài theo từng đợt.

Dưới sự giao chiến kịch liệt, toàn bộ mặt biển đều trở nên rung chuyển bất an, khuấy động bọt nước ngập trời.

Tình trạng của chiếc thuyền buôn vũ trang kia đã cực kỳ tồi tệ, dưới sự bao vây và chặn đánh như thế này, lại càng lộ ra vẻ cực kỳ thế đơn sức bạc, giống như thú bị nhốt trong lồng, dù có liều mạng xông khắp trái phải, cũng dường như không nhìn thấy một chút hy vọng.

Nhìn thấy cảnh này, ở bên trên đầu tàu của Côn Ngô cự thuyền to lớn ngang ngược, có một người bỗng nhiên cười to lên.

“Hải Ca ơi là Hải Ca, đã trôi qua hơn ba nghìn năm. Tiên Hạ đã bị diệt vong từ lâu, ngươi thật sự vẫn tưởng mình là công chúa hoàng thất sao?” Trong ánh mắt của người kia lộ ra vẻ châm chọc, trong giọng nói lại càng mang vẻ khinh miệt không nói nên lời: “Thật không biết phải nói là ngươi quá ngây thơ, hay là phải nói ngươi quá ngu xuẩn.”

Trong sự tràn ngập của ma khí, người này đứng chắp tay, trường bào cẩm tú chàm sắc trên người chập chờn theo gió, khí chất tôn quý mà nghiêm nghị, khí thế hùng mạnh, tung bay thoải mái.

Người này, chính là đại thế tử đương thời của Hạ Vương phủ Ma Triệu quốc - Tôn Diệu Vũ.

Ở bên cạnh hắn ta, còn có mấy người cung phụng, theo hầu đứng cạnh, đều kiềm chế uy thế, khí thế bất phàm, hiển nhiên đều là dưới trướng của Hạ Vương phủ.

“Nực cười nhất là, một con chim hoàng yến bị nhốt như Tự thị, lại còn ngông cuồng muốn lấy lại Hải Triều Bảo Điển, và còn dựng cờ kêu gọi thuộc hạ cũ phục quốc.” Nghe nói như thế, một vị lão giả đứng ở bên cạnh hắn ta vuốt râu, cười nham hiểm tiếp lời: “Bọn hắn cũng không thử nghĩ xem, ngoại trừ một số di lão di thiếu đầu sắt ra, thì còn ai sẽ làm những chuyện ngu xuẩn có thể dẫn đến họa diệt môn như bọn hắn?”

Lão giả này chính là Thần Thông cảnh mà Hạ Vương phủ cung phụng, tên là Tôn Đại Hải, là Thần Thông cảnh cung phụng mà Hạ Vương đặc biệt phái tới để bảo vệ bên cạnh Tôn Diệu Vũ hắn ta, đồng thời cũng nghe theo sự điều khiển hắn ta.

“Năm đó sau khi hình thành cục diện một đổi một, đại chiến Tiên Ma cũng kết thúc như vậy, Tiên Triều và Ma Triều đã sớm chấp nhận việc Tiên Hạ diệt vong, cũng chỉ có bọn hắn còn đần độn không tin tà.” Tôn Diệu Vũ tiếp tục cười lạnh: “Trong mắt Ma Hoàng và Tiên Hoàng cao cao tại thượng, mỗi châu mỗi nước chẳng qua đều là quân cờ mà thôi, thời điểm nên vứt bỏ chắc chắn sẽ không mềm lòng. Mà chúng ta, chẳng qua đều là gân gà bị vứt bỏ sau khi Tiên Triều đã giành được lợi ích cố định mà thôi.”

“Không có sự ủng hộ của Tiên Hoàng, mưu tính phục quốc của Tự thị chẳng qua chỉ là trò cười.”

“Thế tử, thuộc hạ có đề nghị.” Tôn Đại Hải vuốt vuốt chòm râu dê, bỗng nhiên bắt đầu cười khà khà: “Bây giờ Hải Ca công chúa đã là con rùa ở trong lồng, hay là sau khi chúng bắt sống nó về, nói dối với bên ngoài rằng nàng sợ tội nên đã tự sát. Đến lúc đó, thế tử ngài có thể đưa nàng giữ lại bên người tự mình hưởng thụ. Khà khà, mặc dù lúc này Tự thị đã không còn giống xưa nữa, nhưng nàng rốt cuộc vẫn còn có danh hiệu là ‘công chúa’, mùi vị chắc chắn không giống những cô gái tầm thường.”

Bình Luận (0)
Comment