Tôn Diệu Vũ chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tôn Đại Hải một chút: “Hải cung phụng, tầm nhìn của ngươi không được, đương nhiên là phải bắt sống. Chỉ có điều, món ngon quý giá như thế, tự mình hưởng thụ thì không khỏi có chút lãng phí.”
“Thế tử, ý của ngài là?” Tôn Đại Hải đảo nhanh một vòng, như có điều suy nghĩ.
“Đã từng nghe tới tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh của Ma Triều chưa?” Tôn Diệu Vũ lạnh nhạt nói.
“Chính là tam hoàng tử bị cho rằng đầu óc có vấn đề kia sao?” Tôn Đại Hải nghi hoặc không thôi: “Nghe nói hắn ta luôn thích gì làm nấy, chỉ lo sở thích của mình, chưa từng quan tâm xem người khác nghĩ như thế nào. Chỉ cần mình vui vẻ, trời sập xuống hắn ta cũng không quan tâm.”
“Đầu óc có vấn đề?” Tôn Diệu Vũ nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười: “Nếu như đầu óc của hắn ta thực sự có vấn đề, Ma Hoàng bệ hạ sẽ cưng chiều hắn ta như vậy sao? Những chuyện mà hắn ta đã từng làm, nếu đổi lại là người khác e rằng sớm đã bị Ma Hoàng chán ghét mà vứt bỏ. Ta thấy người này bề ngoài thì có vẻ bất cần đời, nhưng tâm tư lại sâu sắc.”
“Thế tử ý của ngài là muốn hiến tặng Hải Ca công chúa cho tam hoàng tử làm công cụ thăng chức sao?” Tôn Đại Hải mừng rỡ, cả người cũng hơi hưng phấn: “Thật ra ta cũng có nghe nói, mấy năm gần đây tam hoàng tử rất chịu khó chạy tới Đại Triệu chúng ta, cũng không biết đang có ý đồ gì.”
“Tam hoàng tử có ý đồ gì, không phải là chuyện chúng ta có thể quan tâm và can thiệp vào.” Tôn Diệu Vũ nghiêm mặt nhắc nhở ông ta: “Đại đế đã nâng đỡ Hạ Vương phủ chúng ta, đó là vì muốn biến Hạ Vương phủ chúng ta thành tấm gương, cố ý cho các phe cánh của Tiên Triều nhìn thấy. Để cho các quốc gia của Tiên Triều biết, cuộc sống sau khi gia nhập vào Ma Triều không chỉ có thể không trở nên tồi tệ, ngược lại còn sẽ càng ngày càng có cuộc sống tốt hơn. Hạ Vương phủ chúng ta nhìn thì rất nở mày nở mặt, nhưng lý do bởi vì hàng thần, thực ra địa vị hết sức khó xử, rất khó để tín nhiệm và trọng dụng.”
“Lần này Tự thụ có ý đồ mưu phản, chính là thời cơ tốt nhất để Hạ Vương phủ chúng ta có một danh phận. Còn nếu như có thể nhân cơ hội này bợ đỡ được tam hoàng tử, lại càng có thể khiến cho Hạ Vương phủ chúng ta đứng vững gót chân ở Ma Triều.” Tôn Diệu Vũ chậm rãi mà nói, tỏ ra nhìn xa trông rộng.
“Kế của thế tử thật giỏi! Nhưng mà, vì sao chúng ta không nịnh bợ đại hoàng tử hay nhị hoàng tử?” Tôn Đại Hải trong lòng hoài nghi không thôi: “Nếu như xét về khả năng có thể leo lên vị trí Ma Hoàng, ta hoàng tử sợ là có thúc ngựa cũng vẫn kém xa hai vị đầu.”
“Hoang đường! Chính bởi vì đại hoàng tử và nhị hoàng tử có cơ hội lên ngôi, mới không thể tùy tiện đi nịnh bợ.” Tôn Diệu Vũ không nói nên lời liếc mắt nhìn ông ta một cái, biểu cảm như thể ‘sao ngươi có thể ngu xuẩn như thế’: “Chúng ta tiếp cận với hoàng tử tất nhiên sẽ không lừa được người. Nếu như nịnh bợ đại hoàng tử, nhị hoàng tử, người bên ngoài chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta muốn nghĩ cách giành công lao, đến lúc đó, đại đế của triệu quốc chúng ta sẽ nghĩ như thế nào? Ông ta sẽ nghĩ, Hạ Vương phủ các người có phải không cam lòng vì chỉ được phong vương hay không?”
“Thế tử thông minh, lão hủ đã hiểu rồi.” Tôn Đại Hải đột nhiên hiểu ra, đồng thời trong lòng cũng lập tức kính nể không thôi.
Thế tử không hổ là thế tử, suy nghĩ chu toàn.
Khi hai người đang nói chuyện giọng điệu rất láo xược, hoàn toàn không để Hải Ca công chúa vào trong mắt, hiển nhiên là đã nắm chắc, có thể bắt được người vào tay ngay lập tức.
Nào có thể đoán được.
Ngay khi hai người đang đứng không nói chuyện, trên chiếc thuyền buôn vũ trang kia bất ngờ bạo phát ra sóng năng lượng mạnh mẽ, cứ thế mà phá tan sự phong tỏa hỏa lực của Tam Nhãn bảo thuyền, xông từ trong khe hẹp ra ngoài.
Trong thời khắc này, chiếc thuyền buôn vũ trang rách rưới kia bộc phát ra một tốc độ không có gì sánh bằng, điên cuồng lao đi, trong khoảng thời gian ngắn đã kéo dài khoảng cách lần nữa.
Trên vẻ mặt đắc ý của Tôn Diệu Vũ bỗng nhiên cứng đờ, biểu cảm lập tức trở nên khó coi: “Đuổi theo nhanh!”
Ra lệnh một tiếng, hạm đội lập tức thay đổi phương hướng, đuổi theo chiếc thuyền buôn vũ trang kia theo hình cánh quạt.
Côn Ngô cự thuyền to lớn theo sát phía sau, thân thuyền khổng lồ ép qua mặt biển, thanh thế ngập trời giống như có thiên quân vạn mã, khiến cho người ta không nhịn được tim đập nhanh.
So sánh với nhau, thì chiếc thuyền buôn vũ trang kia quả thực có thể nói là rất nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.
Sau rất nhiều trận chiến, chiếc thuyền buôn vũ trang kia đã hư hao vô cùng nghiêm trọng, cho dù đã thành công thoát ra khỏi vòng vây, nhưng tốc độ của chiếc thuyền vẫn đang không ngừng chậm lại.
Nếu như không có chuyển biến tốt, nhiều nhất chỉ hai ba canh giờ nữa, chiếc thuyền buôn vũ trang này sẽ bị đuổi kịp lần nữa.