Trong tương lai ngươi có thể là lão đại của Nguyên Thủy Thanh Long nhất tộc, văn hóa nội tình không đủ, tương lai làm sao mang theo Nguyên Thủy Thanh Long nhất tộc bay lên?
Nghe Vương Thủ Triết nói xong, cả thân rồng của nàng đều thấy không ổn.
Vất vả lắm mới chạy trốn được khỏi cái chỗ quái quỷ Tộc Học kia, đang là thời khắc hạnh phúc thoải mái bay nhảy khắp nơi, nhưng bây giờ lại phải trở về học Cao Đẳng Tộc Học? Không cần cái mạng nhỏ của nàng nữa sao?
Hơn nữa, tri thức của Tộc Học đổi mới quá nhanh, nàng cũng đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, huống chi bây giờ Cao Đẳng Tộc Học khó đến mức bị đồn là địa ngục, cho dù có học được gì đó từ trong Trung Đẳng Tộc Học, thì chưa chắc nàng còn có thể theo kịp. Vuong Ly Lung chỉ mới suy nghĩ một chút về Cao Đẳng Tộc Học cũng đã bắt đầu không rét mà run.
Hơn nữa, mặc dù cha nói chuyện với nàng trên danh nghĩa là thương lượng, nhưng nàng đã biết rất rõ tính tình của cha, thương lượng cái quỷ, nếu không đồng ý, không chừng sẽ bị cha mẹ phối hợp cho ăn đòn.
Cách tốt nhất bây giờ, chính là lập được càng nhiều công lao càng tốt, cũng để chứng minh với cha rằng Lu Lung nàng đã trưởng thành, có thể một mình gánh vác một phương.
Nếu như vậy, nói không chừng sẽ không phải bị bắt trở về đi học.
Khi Vương Ly Lung kêu lên một tiếng.
Trên bầu trời truyền đến một tiếng rồng gầm vô cùng cưng chiều và già nua: “Ha ha ha lão tổ tông đến rồi đây!”
Khi tiếng rồng gầm này vừa dứt, Nguyên Thủy lão Long bay lên trời, chỉ trong giây lát đã biến thành một con Nguyên Thủy lão Thanh Long dài bốn mươi, năm mươi trượng đánh về phía Côn Ngô cự thuyền.
Long ảnh to lớn gào thét lướt qua bầu trời, mây đen dày đặc bị khuấy động, lập tức thiên địa đột nhiên biến đổi.
Dưới tầng ma khí lan tràn, lân phiến thâm lục sắc trên toàn thân của nó rất giống như được bao phủ bởi một tầng hắc khí, ngay cả long trảo dữ tợn kia cũng rất giống như hiện ra vẻ uy nghiêm đáng sợ, cộng thêm mấy phần tàn bạo và sát khí, khi đáp xuống, uy thế đáng sợ kia càng làm cho lòng người run sợ.
Xét về hình thể, Nguyên Thủy lão Long còn dài hơn một đoạn so với long kình vương. Nhưng mà từ trước đến nay Long tộc đều có hình thể thon dài, mặc dù chiều dài vượt qua rất nhiều, nhưng nói về trọng tải thực tế, lại kém hơn rất nhiều so với long kình vương.
Chỉ trong chớp mắt, Nguyên Thủy lão Thanh Long cũng đã lao xuống trên không của Côn Ngô cự thuyền, long trảo hiện ra hàn quang nhô ra, ra sức vồ một cái xuống phía dưới.
"Ầm ầm!"
Một tiếng rền vang đinh tai nhức óc lập tức nổ tung trong thiên địa.
Một trảo ẩn chứa pháp tắc thiên đạo hùng mạnh, hung hăng đập lên bên trên trận pháp phòng ngự của Côn Ngô cự thuyền.
Trận pháp phòng ngự lập tức rung chuyển kịch liệt, lực trùng kích to lớn thậm chí chấn động đến mức cả chiếc Cô Ngô cự thuyền cũng chìm sâu xuống dưới mặt biển một chút, qua một hồi lâu mới bắn ngược lên lại lần nữa.
Trận pháp phòng ngự của Côn Ngô cự thuyền, bị tấn công mãnh liệt lần nữa.
“Nguyên Thủy Thanh Long cấp mười một!” Ánh mắt Tôn Diệu Vũ kinh hãi, suýt chút nữa sợ tè ra quần.
Hắn ta lần này đi ra ngoài không xem ngày, một đám kẻ địch này là như thế nào đây? Cho dù Hạ Vương lão tổ nhà hắn ta có ở đây, hôm nay chắc chắn cũng không chiếm được lợi ích.
“Thế tử, đầu hàng đi!” Tôn Đại Hải cũng tràn đầy hoảng sợ trong lòng, gương mặt già nua đã trắng bệch tái nhợt: “Thực lực chênh lệch quá lớn, nếu tiếp tục đánh nhau thì tình hình sẽ là thuyền hủy người chết.”
“Đầu hàng!” Tôn Diệu Vũ ngậm nước mắt lấy ra một miếng vải trắng, dùng sức quơ quơ lên phía trên bầu trời, hét to: “Long huynh đệ của Thiên Cơ đại lục, chúng ta đầu hàng! Ngươi nên đối đãi tốt với tù binh!”
Ách?
Thôi không xong rồi?
Vương Ly Lung và Vương Tôn Côn đều tỏ ra dáng vẻ chưa thỏa mãn.
Bọn hắn đây vẫn còn chưa xuất thủ hết sức, thế mà kẻ địch đã đầu hàng, thật sự là quá yếu.
“Ha ha ha, sớm biết như thế, làm sao phải tiết kiệm năm trăm vạn tiên tinh kia chứ?” Long Vô Kỵ còn đặc biệt xát muối vào vết thương của hắn ta, lập tức trầm giọng hạ lệnh: “Tất cả thuyền đầu hàng, lập tức giải trừ trận pháp phòng ngự, tiếp nhận quân ta lên hạm. Nếu dám phản kháng, giết ngay không cần luận tội!”
“Hạm đội Hạ Vương phủ nghe lệnh, giải trừ phòng ngự.” Tôn Diệu Vũ cũng vội vàng ra lệnh theo.
Trong lòng hắn ta cũng đã rơi nước mắt hối hận, sớm biết như thế, hắn ta cho dù đập nồi bán sắt cũng phải kiếm đủ năm trăm vạn tiên tinh, để chuyện này trôi qua bình yên.
Nhưng hắn ta lại hoàn toàn không biết rằng, người ta thật ra đã sớm để ý đến chiếc Côn Ngô cự thuyền này, làm sao dễ dàng buông tha cho hắn ta như vậy được?
Sau khi Tôn Diệu Vũ ra lệnh một tiếng, trận pháp phòng ngự trên Côn Ngô cự thuyền và những chiếc Tam Nhãn bảo thuyền kia lần lượt ngưng hoạt động, thuyền cũng dừng lại. Sau đó, tất nhiên chính là lúc quân đội của Vương thị lên hạm, khống chế hạm đội của Hạ Vương phủ.