“Thôi đi, chuyện của Tiểu Ma Tôn ta sẽ tự mình giải quyết.” Vương Lung Yên xua xua tay: “Chúng ta cáo biệt từ đây, sau này có duyên gặp lại.”
tam hoàng tử vốn còn muốn giữ bà lại, nhưng lời đến bên miệng rồi vẫn nuốt trở về.
Hắn ta cũng nhìn ra được, Nhược Băng là tuýp nữ nhân coi trọng sự nghiệp, nếu như hắn ta không làm nên chút thành tích gì thì người ta căn bản chẳng hiếm lạ gì hắn ta.
Nghĩ đến ma tủy kết tinh của giới lực trữ vật, trong lòng hắn ta thầm hạ quyết tâm.
Hắn ta nhất quyết sẽ không phụ sự kỳ vọng thiết tha của Nhược Băng đối với mình, quay về nhất định phải dẫn dụ lão gia hỏa kia một phen, để ông ta móc hết vốn liếng tổ truyền đem ra.
Lúc sắp chia tay.
Biểu cảm của tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh nghiêm túc hiếm thấy, chắp tay nói: “Nhược Băng tiểu thư, cáo biệt từ đây. Nhưng mà vật này, xin ngươi nhận lấy.”
Nói rồi, hắn ta lấy ra một viên Ma Hoàng Lệnh, không nói gì cả đưa cho Vương Lung yên, ngữ khí bá đạo lại không cho phép từ chối: “Đừng từ chối. Ta biết ngươi muốn mạnh. Nhưng mà, Thân Đồ Cảnh Minh ta cũng cần thể diện. Thứ đồ này ta giữ cũng không dùng, ngươi giữ lại bảo vệ chính mình cho an toàn.”
Lời vừa nói ra, không đợi Vương Lung Yên nói gì, hắn ta đã dứt khoát thi triển độn pháp, nháy mắt đã hóa thành một tia độn quang bay lên bầu trời.
Giọng nói của hắn ta truyền tới từ phía xa trong không trung: “Nhược Băng, ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngươi, ta sẽ trở lại.”
Trác lão thấy vậy thì hành lễ với Vương Lung Yên, sau đó lặng lẽ chống lên độn quang đuổi theo.
Chỉ trong nháy mắt, hai tia độn quang đã biến mất nơi chân trời.
Trên hòn đảo cảng chỉ còn lại hai người Vương Lung Yên và Thanh Hoàng yêu đế trơ trọi đứng nguyên tại chỗ.
“Ừ...”
Vương Lung Yên nhìn Ma Hoàng Lệnh trong tay mình, trên khuôn mặt lạnh lẽo là vẻ mặt bối rối, hiếm khi có chút phiền muộn.
Đây chính là Ma Hoàng Lệnh, cùng đặt nó với Tiên Hoàng lệnh chung một chỗ thì sẽ không choảng nhau đấy chứ?
Lỡ như ngày nào đó, vào thời khắc nguy hiểm, bà không cẩn thận cùng lúc sử dụng Ma Hoàng Lệnh với Tiên Hoàng lệnh, vậy thì có chuyện vui lớn rồi.
Thời khắc nửa đêm.
Bóng đen dày đặc bao phủ khắp nơi, ngôi sao trên bầu trời ảm đạm, chỉ có duy nhất một vầng trăng khuyết treo nghiêng góc phía chân trời, tản ra ánh sáng bạc không tính là sáng chói.
Vào giờ này, ngay cả chim biển cũng đều đã trở về tổ, trên mặt biển không còn tiếng kêu ồn ào cao vút của chim biển, có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều so với ban ngày.
Chỉ có tiếng sóng từng cơn vẫn đang vọng lại không ngừng.
Ma khí nhàn nhạt tràn ngập trên mặt biển, cảnh sắc ảm đạm thâm trầm che khuất tầm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng sống lưng đen kịt nối tiếp nhau, đang không ngừng lang thang quanh quẩn trên mặt biển.
Đó là bầy long kình.
Dưới bóng đêm, tổng cộng mười mấy con long kình dáng người khổng lồ đang tuần tra trong hải vực, tạo thành một vòng vây tròn mờ ảo.
Và ở chính giữa vòng tròn này là một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo này được tạo thành hoàn toàn bằng đá ngầm, diện tích vô cùng nhỏ, nói một cách chính xác thì nó chỉ có thể coi là một rặng đá ngầm khổng lồ nhô lên trên mặt biển, nói nó là đảo đã xem như là coi trọng nó.
Trên đá ngầm có những đống lửa rải rác, những bóng người dày đặc chen chúc nhau vai kề vai, chân chạm chân, đang nhấm nháp thức ăn trong tay một cách mê mệt.
Trong đám người, Tôn Diệu Vũ khoanh hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn lên bầu trời dưới màn đêm, vẻ mặt ủ rũ mệt mỏi.
Không sai, những người chi chít trên đảo này chính là thuyền viên và tộc binh ban đầu trên Côn Ngô Cự Chu và bảo thuyền Tam Nhãn.
Sau khi thuyền viên của Long Vô Kỵ có thể tước đoạt và điều khiển thành thạo Côn Ngô Cự Chu và bảo thuyền Tam Nhãn, bọn họ đã bị lột sạch trang bị và ném lên hòn đảo nhỏ này, bị đám long kình giam giữ một cách tập trung.
Ngoại trừ một lượng thức ăn nhất định, Long Vô Kỵ không để lại cho bọn họ thứ gì khác.
Không biết từ lúc nào, mặt trời lên mặt trăng lặn, bọn họ đã sắp bị nhốt trên đảo đá ngầm này được một tháng. Trong khoảng thời gian này, ngoài đám long kình lang thang xung quanh đảo đá ngầm ra, bọn họ hoàn toàn không tiếp xúc được với bên ngoài.
Mà đảo đá ngầm này cũng thực sự đủ hoang vu, từ tháng trước đến nay họ thậm chí còn chưa từng nhìn thấy một con thuyền nào đi ngang qua đây.
Nói cách khác, cho dù có thuyền đi qua cũng đã bị bầy long kình xua đuổi đi từ lâu. Một đoàn thuyền bình thường khi gặp phải long kình thông thường đều sẽ chạy được bao xa thì chạy.
Sau một thời gian tuyệt vọng và chờ đợi dài đằng đẵng, khiến cho vị thế tử Tôn Diệu Vũ của Hạ vương phủ từng không ai bì nổi sắp bị tra tấn đến mức gặp vấn đề về tinh thần.