“Thế tử, chúng ta còn chạy nữa không?” Tôn Đại Hải lấy một miếng bánh đưa cho hắn ta, thần sắc trên mặt cũng uể oải vô cùng.
Đã trôi qua một thời gian dài như vậy, thức ăn được ném cho bọn họ lúc trước cũng đã sắp cạn kiệt. Có lẽ, khi thức ăn cạn kiệt hoàn toàn, điều đang chờ đợi bọn họ chính là sự điên loạn và cái chết.
“Chạy cái gì mà chạy?” Tôn Diệu Vũ ỉu xìu cầm lấy miếng bánh cắn một cái: “Nếu như có thể chạy ra ngoài được, cớ gì chúng ta còn phải ở đây chịu khổ?”
Nói xong, hắn vô thức liếc nhìn ra mặt biển, thấy không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm trở lại.
Những tấm lưng to lớn nhấp nhô trong nước biển giống như những dãy núi chập trùng tối đen, chỉ nhìn thôi đã có thể mang cho người ta áp lực tâm lý khổng lồ.
Là một trong những loài vật có thân hình lớn nhất trong đại dương, thân hình khổng lồ của long kình đương nhiên chính là vũ khí tốt nhất, đuôi cá voi khổng lồ kia lại càng cường ngạnh vô cùng, dùng sức quật một cái là có thể đập cho tu sĩ cùng đẳng cấp đứt gãy xương cốt, chấn thương nội tạng, đau đớn không chịu nổi.
Đừng hỏi tại sao hắn ta biết được, hồi tưởng lại đều là nước mắt.
Nội tạng của hắn bây giờ vẫn còn đau đây~
Dù sao hắn ta cũng không muốn thử lại cảm giác kia lần nữa.
“Cuộc sống như vậy cũng không biết lúc nào mới kết thúc.” Tôn Đại Hải gặm miếng bánh vừa khô vừa cứng, vẻ mặt sầu khổ: “Cái bánh này mặc dù có thể lấp đầy bụng, nhưng lại không có bao nhiêu linh khí. Nếu như cứ ăn cái này mãi thì không lâu nữa, khí huyết của chúng ta sẽ ngày càng hao tổn, lâu dài sẽ tổn hại đến căn cơ.”
“Này~ Ai nói không phải đâu chứ~ Có đám long kình này canh chừng, ngay cả xuống biển săn bắt chúng ta cũng không làm được.” Tôn Diệu Võ cũng thở dài.
Thân là Lăng Hư chủng của Tử Phủ cảnh, nhục thân của hắn ta cũng vô cùng cường đại, năng lượng tiêu hao chuyển hóa thường ngày dĩ nhiên cũng vô cùng to lớn, nhu cầu về linh thực chỉ đứng sau cường giả Thần Thông cảnh như Tôn Đại Hải thôi.
Mà nếu như tu sĩ không bổ sung linh thực đủ vào lượng tiêu hao thì tương đương với việc tự sát mãn tính. Ban đầu vẫn chỉ là Huyền khí trong cơ thể bị tiêu hao, sau đó căn cơ sẽ bị hao tổn không ngừng. Cuối cùng, cơ thể sẽ giống như sa mạc khô cằn, chút nước cuối cùng cũng bị bốc hơi dưới cái nắng như thiêu đốt.
Việc này còn đáng sợ hơn so với giết người trực tiếp.
Vừa nghĩ đến những thứ nà, tâm trạng hai người đã suy sụp vô cùng, cũng càng thêm hối hận và ảo não.
Sớm biết sẽ có kết quả như vậy, lúc đó dù có nói gì bọn họ cũng sẽ không truy sát Hải Ca công chúa của Tự thị!
Đột nhiên.
Trong đám người xung quanh bỗng nhiên có người rống lên: ‘Chuyện gì thế? Mọi người mau nhìn ra biển!”
Tôn Diệu Vũ và Tôn Đại Hải vô thức ngẩng đầu nhìn xem thì thấy trên mặt biển sương mù mờ ảo dưới bầu trời đêm, những tấm lưng giống như rặng núi nhô lên đang lùi ra xa từng chút một, ngày càng trở nên nhỏ bé trong tầm nhìn của bọn họ.
Mà long kình ở những phương hướng khác, không biết sớm đã tản đi từ lúc nào.
Động tác ăn bánh của tất cả mọi người đột ngột dừng lại.
Nhất thời, toàn bộ đảo đá ngầm lặng ngắt như tờ.
“Đám long kình thế này là... đi rồi? Chúng ta... tự do rồi?!!”
Một lúc sau, Tông Diệu Vũ mới chợt ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cả người vẫn còn hơi hốt hoảng lờ mờ.
“Đúng vậy, thế tử, chúng ta tự do rồi!” Tôn Đại Hải lập tức lại trở nên kích động, trong ánh mắt hắn ta chợt lóe lên ánh sáng chói mắt, cả người như được sống lại ngay lập tức.
Mà cùng lúc đó, những người khác trên đảo cuối cùng cũng nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng chốc, tiếng hò reo nhấn chìm cả đảo đá ngầm.
“Chẳng dễ dàng gì, thật đúng là khổ cực mà.” Tôn Diệu Vũ thoáng chốc đã lệ nóng khoanh tròng, có cảm giác như được tái sinh sau kiếp nạn: “Mau, xuống biển bắt cá, bổn thế tử muốn ăn cá!”
...
Sự rời đi của nhóm long kình tất nhiên là bởi vì đã nhận được mệnh lệnh của long kình Vương- Long Tinh Tinh. Về phần tại sao Long Tinh Tinh lại ra mệnh lệnh này, đó tất nhiên là do Vương Thủ Triết ra hiệu.
Tôn Diệu Vũ chính là thế tử của Hạ vương phủ, nếu như hắn ta chết thì Hạ vương phủ chắc chắn sẽ gây chiến, lúc đó truy ra, Vương thị khó tránh khỏi dính vào rắc rối.
Ngược lại, nếu như Tôn Diệu Vũ không chết, tổn thất của Côn Ngô Cự Chu mặc dù to lớn, nhưng đối với Hạ vương phủ không đến nỗi không chấp nhận được, mức độ điều tra tự nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Hạ vương phủ cũng chẳng phải là bền chắc như thép, lần này Tôn Diệu Vũ chẳng những không thể giết chết Hải Ca công chúa mà còn đánh mất một chiếc Côn Ngô Cự Chu và tám chiếc bảo thuyền Tam Nhãn, tổn thất to lớn như vậy, dù hắn ta có là thái tử cũng không dễ dàng gánh vác được.