Nhìn thấy hắn ta, đám nội thị dưới bậc thềm lập tức dừng bước chân, cúi người cung kính hành lễ: “Bái kiến tam hoàng tử điện hạ.”
Hóa ra, người đến chính là tam hoàng tử của Xích Nguyệt Ma Triều— Thân Đồ Cảnh Minh.
“Đều đứng dậy hết đi~”
tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh phất tay, ra hiệu cho đám người đứng dậy, sau đó thò đầu nhìn vào trong điện, nói với cấm vệ gác ở cửa: “Lão tổ tông có trong đó không? Hôm nay tâm trạng ông ấy thế nào?”
Nghe vậy, cấm vệ ở cổng không nói gì, trong điện lại truyền ra một giọng nói già dặn mà trầm dịu: “Tam điện hạ hôm nay đến không đúng lúc, bệ hạ lúc này đang phiền lòng~”
Trong lúc nói chuyện, một vị nội thị già mặc áo bào nội thị màu đỏ tương chầm chậm bước ra từ trong điện, cúi thấp đầu hành lễ với Thân Đồ Cảnh Minh: “Bái kiến Tam điện hạ.”
“Sư lão ngài khách khí quá." Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh vội vàng đỡ ông ta dậy.
Vị sư lão này tuy là nội thị, nhưng là tâm phúc bên cạnh Xích Ngục Ma Hoàng, tu vi của ông ta đã đạt đến Lăng Hư cảnh, thân phận địa vị đứng trên cả Trác lão.
Cho dù ông ta biểu hiện rất khách khí, Thân Đồ Cảnh Minh cũng không dám thất lễ với ông ta chút nào.
Sau khi đỡ người dậy, hắn ta tò mò hỏi thăm: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Còn chẳng phải vì vị Nguyên Minh đại đế của Yến quốc kia sao.” Sư lão thở dài: “Từ khi Yến quốc chiến bại đến nay, hắn ta vẫn luôn ở lỳ trong Ma Đô, có chuyện gì hay không cũng đến Ma Hoàng cung tìm bệ hạ than khóc, yêu cầu bệ hạ phải chiến thắng. Thế là, chân trước vừa đi, bệ hạ đã phiền lòng~”
Thân Đồ Cảnh Minh cau mày một hồi, bất mãn nói: “Tự hắn ta tìm Triều thị mượn binh, lão tổ tông không trách phạt hắn ta đã là tốt lắm rồi. Sao hắn ta còn mặt mũi mà đến than khổ?”
“Ai nói không phải đâu?” Sư lão lắc lắc đầu: “Tóm lại chẳng qua là vì trốn tránh trách phạt và muốn được lợi, cũng chẳng có gì đáng nói. Ngược lại là điện hạ ngài, lúc trước bệ hạ phái người triệu ngài không chịu về, bây giờ đi vào, e là không thể tránh khỏi bị giáo huấn một trận. Hay là ngài để ngày khác lại tới?”
“Không sao.” Thân Đồ Cảnh Minh xua xua tay, tràn đầy tự tin: “Nếu lão tổ tông đã bị Nguyên Minh đại đế kia chọc tức, người làm hoàng tử như ta được nhiên cũng nên khuyên giải thật tốt, để lão nhân gia ngài có tâm trạng tốt. Sư lão, ngài thông báo giúp ta đi~”
Sư lão liếc nhìn hắn ta một cái, lẩm bẩm chút gì đó.
Tự tin của hắn ta rốt cuộc là đến từ đâu vậy? Dám đụng vào họng súng?
Nhưng mà, tam hoàng tử được yêu chiều bao nhiêu ông ta biết rõ, cũng không hỏi thêm nữa, xoay người đi vào trong thông báo cho hắn ta.
Chẳng mấy chốc, sư lão đã bước ra lần nữa, dẫn hắn ta đi vào trong điện.
Bên trong điện.
Xích Ngục Ma Hoàng mặc hắc bào đang ngồi dựa vào trên sạp la hán, vừa ăn điểm tâm vừa phê chuẩn tấu chương một cách lơ đãng.
Phía trên đầu, đèn chùm hỏa tinh thạch lớn hoa lệ tỏa ra quang mang sáng ngời, áo bào đen tuyền của ông ta cũng được nhuộm lên một màu đỏ lờ mờ, trông vô cùng tôn quý nhưng mơ hồ cũng có mấy phần xơ xác tiêu điều.
“Cảnh Minh bái kiến lão tổ tông.”
Thân Đồ Cảnh Minh thấy vậy thì lập tức tiến lên, khom người hành lễ.
Xích Ngục Ma Hoàng liếc nhìn hắn ta một cái, tiện tay ném tấu chương đi, cười lạnh nói: “Nghiệt chướng, người còn biết đường trở về?”
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong điện lập tức có chút đình trệ.
Nội thị xung quanh đều bị dọa cho nơm nớp lo sợ, cúi thấp đầu, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy.
Không ngờ tới, tam hoàng tử Thân Hoàng Cảnh Minh lại hoàn toàn không bị kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Xích Ngục Ma Hoàng rồi sờ mũi cười hề hề: “Lão tổ tông, ta đây chẳng phải là có việc quan trọng sao? Ngài xem, vừa làm xong việc chẳng phải là ta lập tức trở về gặp ngài đấy sao?”
“Có việc quan trọng?”
Xích Ngục Ma Hoàng cười lạnh.
Vốn dĩ tâm trạng ông ta đã không tốt, nhìn thấy dáng vẻ không ăn năn của hắn ta lại càng tức không có chỗ phát tiết, chỉ vào mũi hắn ta tức giận mắng: “Tên nghiệt chướng ngươi, chuyện quan trọng mà người nói chính là tìm thời cơ đột phá Thần Thông cảnh? Ngươi chỉ mới ở Tử Phủ cảnh tầng bảy, ngay cả chính kinh bảo điển cũng không chịu cho ngươi kế thừa, ngươi tìm thời cơ đột phá ở cửa nào? Tìm cớ cũng không biết tìm cái nào đáng tin. Ngươi còn thực sự cho rằng bổn vương không biết gì cả sao? Ngươi còn chẳng phải vì ở lại xum xoe trước mặt tiểu ny tử tên là Vương Nhược Băng kia sao?”
“Hì hì~ ngài biết cả rồi?” Vẻ mặt Thân Đồ Cảnh Minh đắc chí: “Ánh mắt của hài nhi thế nào?”
“Ánh mắt ngược lại... phí lời. Ngay cả chút chuyện này cũng không nghe ngóng được, Ma Hoàng này ta cũng đừng làm nữa.” Xích Ngục Ma Hoàng càng nói càng tức: “Còn nữa, tốt xấu gì ngươi cũng là hoàng tử, có thể giữ thể diện chút không, trước mặt tiểu cô nương mà gọi dạ bảo vâng, cố chấp vây theo, ngươi không cảm thấy mất mặt à?”