“Lão tổ tông, đây chẳng phải điều ngài vẫn luôn lấy mình làm gương sao? Muốn đạt được mục tiêu thì không thể quá coi trọng mặt mũi.” Thân Đồ Cảnh Minh sờ sờ mũi, biểu cảm như thể “ta thế này đều là học theo ngài cả”.
“Nghiệt chướng! Bổn hoàng không biết xấu hổ lúc nào?” Xích Ngục Ma Hoàng suýt chút bị hắn ta chọc tức chết, quơ lấy cây gậy bên cạnh muốn đánh hắn ta, nghĩ đến Vương Phú Quý rồi lại nghĩ đến tam hoàng tử mà chính mình một lòng bồi dưỡng ra, nhất là lão Tam này... đúng thật là càng nghĩ càng phiền lòng, còn chẳng bằng đánh chết cho rồi!
May mà sư lão phản ứng nhanh, ôm lấy cánh tay của Xích Ngục Ma Hoàng, lúc này mới để cho Thân Đồ Cảnh Minh tránh được cảnh đầu nở hoa ngay tại chõ.
“Hì hì~~ lão tổ tông, ta chỉ nói đùa với ngài chút thôi, có lợi cho sức khỏe tinh thần và thể chất. Ngài nhìn xem ta mang đồ tốt gì tới cho ngài này.” Thân Đồ Cảnh Minh rụt cổ lại, cuối cùng cũng không dám chọc giận Ma Hoàng nữa, thành thật bắt đầu lấy lễ vật từ trong nhẫn trữ vật ra.
Đầu tiên hắn ta lấy ra một đống đồ ăn ngon, đồ chơi vui, những thứ này đều là đồ trước kia hắn mua để dỗ dành Nhược Băng muội muội, chỉ là người ta ghét bỏ không thèm, nên dứt khoát cầm đồ bỏ tới để “hiếu kính” với lão tổ tông.
“Chỉ thế này?” Gân xanh trên trán Xích Ngục Ma Hoàng giật lên, may mà chưa bị hắn ta làm tức chết.
Hay là, vẫn nên đánh chết tiểu tử này cho xong.
Đủ loại đồ ăn đồ chơi được bày ra, thế mà còn có cả son phấn bột nước!
Đây là coi Ma Hoàng đường đường chính chính như ông ta là thùng rác sao?
“Đùa thôi, đùa thôi, mấy thứ vừa nãy đều là tặng thêm, đây mới là món quà thật sự!” Mắt thấy sắc mặt của Ma Hoàng càng lúc càng khó coi, vẻ hung dữ trong ánh mắt càng ngày càng đậm, hắn ta nhanh chóng cái khó ló cái khôn móc ra một hộp ngọc, mở ra một cách cẩn thận.
Hộp ngọc ước chừng to bằng nắm đấm, được đặt những lá trà khoảng hơn hai xu đang nằm yên tĩnh bên trong.
Hắn đưa hộp ngọc qua một cách vô cùng trịnh trọng: “Lão tổ tông, ngài nhìn xem cái này.”
Xích Ngục Ma Hoàng ngửi ngửi nghi ngờ, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc: “Tiên linh khí Sinh Mệnh hệ rất nồng đậm. Tiên trà bậc này ngươi lấy đâu ra vậy?”
“Tất nhiên là la liếm mà ra.” Trên mặt tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh đầy vẻ dương dương tự đắc: “Thứ đồ này cũng không thấy nhiều, có thể thấy Nhược Băng nữ thần coi trọng ta đến mức nào. Cùng chính là vì hiếu kính với lão tổ tông ngài, hài nhi mới nỡ nhịn đau cắt thịt. Nếu như ngài không cần thì hài nhi có thể lấy về.”
Lời thoại “la liếm mà ra” này khiến Xích Ngục Ma Hoàng không thoải mái trong lòng, nhưng lại hiếm có loại tiên trà nào làm ông ta yêu thích như vậy...
Chỉ xoắn xuýt trong chốc lát ngắn ngủi, Ma Hoàng đã mặt dạn mày dày cất hộp ngọc kia đi, thần sắc trên mắt cũng diu jddi rất nhiều: “Thứ kia cũng tạm được, xem như ngươi có lòng hiếu thuận.”
Thấy vậy, Thân Đồ Cảnh Minh lập tức được nước lấn tới, bắt đầu nắn bóp vai cho Xích Ngục Ma Hoàng: “Lão tổ tông, ngài đừng vì một trận thua nhỏ mà cả ngày phiền muộn tức tối, thể hiện giống như tầm nhìn ngài rất hạn hẹp vậy.”
Lời này lại khiến cho Xích Ngục Ma Thần bị tức không nhẹ, tức giận nói: “Ngươi thì nhìn xa lắm? Cả ngày cứ cà lơ phất phơ, cũng không biết chia sẻ việc khó giúp bổn hoàng. Tầm nhìn ngươi lớn, sao ngươi không học theo Phú Quý kia đi, lấy lại vùng đất đã mất của Yến quốc? Tại sao không đi đánh chiếm quốc đô của Lương quốc, thẳng tay càn quét một phen?”
Vừa nghĩ đến sự xỉ nhục của Yến quốc, cơn tức của Xích Ngục Ma Hoàng lại không có chỗ phát tác.
Dựa vào đâu mà Vương Phú Quý nhà người ta ưu tú xuất sắc như thế, hài tử nhà mình lại chỉ được cái không đáng tin là hơn người. Nhất là lão Tam này, thực sự là vô pháp vô thiên. Thế mà còn dám nói ông ta tầm nhìn nhỏ?
“Không phải chỉ là mấy chuyện tầm thường đó thôi sao, đưa cho bọn họ là được rồi." Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh bày ra dáng vẻ phá gia chi tử: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tập hợp lực lượng, đẩy lùi yêu ma ngoại vực, như vậy mới có thể đặt ánh mắt lên biển trời sao. Chúng ta với Tiên Triều tranh tới tranh lui chỉ vì chút địa bàn nhỏ như hạt vừng, cực kỳ không đáng.”
“Ngươi thì hiểu cái rắm! Còn đẩy lùi yêu ma ngoại vực, tấn công biển trời sao nữa. Ngươi gọi cái này là tấm nhìn lớn? Cái này của ngươi gọi là có đầu mà không có óc, mơ tưởng xa vời.” Xích Ngục Ma Hoàng trừng hắn ta một cái, chửi mát: “Linh Cừ đại lục là sản vực thổ tinh khoáng quan trọng, một phần ba thổ tinh khoáng của triều ta đều là do Yến quốc cung cấp. Nếu như Yến quốc biến mất, đến lúc đó chúng ta cần thổ tinh khoáng thì phải mang tài nguyên khác đi đổi với Tiên Triều, chưa nói đến việc giá tiền đắt hơn gấp mấy lần, còn dễ bị bà nương Mục Mây kia bắt chẹt. Đối với tên thối ngươi không cần mặt mũi đương nhiên là không sao, nhưng cái mặt già này của bổn hoàng vẫn cần phải có!”