Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2480 - Chương 2480 - Thủ Triết! Sớm Muộn Cũng Phải Trả (4)

Chương 2480 - Thủ Triết! Sớm muộn cũng phải trả (4)
Chương 2480 - Thủ Triết! Sớm muộn cũng phải trả (4)

Nó lập tức dùng dây leo ôm chặt linh thạch, lại vươn ra mấy nhánh chạm vào Vương Ly Nguyệt, cả nhánh dây đều biểu hiện vui vẻ nhảy nhót, ê ê a a tựa như đang nói: "Nhị tỷ, tỷ thật tốt."

"Tông Côn từng nhắc về ngươi với ta, nói ngươi rất lợi hại, có thể thôn phệ và chuyển hóa các loại năng lượng. Loại đặc tính này hiếm có." Vương Ly Nguyệt nói xong móc ra một cái kéo, thuận tay "răng rắc" một tiếng cắt đi một nhánh nhỏ chạm vào mình.

Cắt xong, nàng mới nhìn Vương Tông Đằng hỏi: "Lão tứ, có lẽ ngươi không để ý nhị tỷ cắt một đoạn dây leo đâu nhỉ?"

Vương Tông Đằng ôm linh thạch thượng phẩm: "..."

Hắn ngây ngốc cả người, tựa như hóa đá bắt đầu hoài nghi cuộc sống.

Vương Thủ Triết vỗ trán, cạn lời nói: "Ly Nguyệt, ngươi có thể bớt lấy bộ phận cơ thể của đệ đệ muội muội đi thí nghiệm không? Tông Côn đã khóc lóc với ta rất nhiều lần rồi, bây giờ hắn nhìn thấy ngươi lại có bóng ma tâm lý."

Vô cùng rõ ràng, ban nãy chắc chắn là Vương Tông Côn bị Ly Nguyệt nhìn trúng, vì thoát thân, hắn đã bán đứng Vương Tông Đằng.

"Phụ thân người yên tâm, ta sẽ chú ý chừng mực." Vương Ly Nguyệt thích thú cất một đoạn dây leo sống đó, đáy lòng cuồng nhiệt, trái tim sắp bay tới phòng thí nghiệm rồi: "Nếu đơn thuần nói mang tới bóng ma tâm lý cho Tông Côn, tam muội càng quá đáng hơn."

Cũng phải, thân là cấp cao trong cơ cấu giáo dục Vương thị, Vương Ly Ngọc sao có thể tha cho một học tra đệ đệ như Vương Tông Côn? Vương Tông Côn thấy tam tỷ Vương Ly Ngọc, dĩ nhiên cũng sợ tới thất hồn.

Lúc hai cha con đang trò chuyện.

Lại có gia tướng bẩm báo, nói "đế tử An" lại tới Vương thị "làm khách" rồi, hơn nữa ngài ấy đã tự đi vào "Tiềm Long tiểu trúc", mời gia chủ tới họp.

"Tiểu tử Ngô Minh Viễn đó, vừa từ Vương thị chúng ta mượn một khoản lớn, xoay mông lại tới Vương thị, chắc chắn là chồn vàng chúc tết gà, không có ý tốt." Vương Thủ Triết hơi bất đắc dĩ.

Lúc này hắn vừa mới về nhà, không thể để hắn nghỉ ngơi một lúc sao?

"Ta từng nghe tam muội nói tới chuyện này." Lúc này Vương Ly Nguyệt cũng nhớ tới một số chuyện: "Gần đây triều đình đang cải cách kết cấu quản lý địa phương, cần thành lập một cấp độ hành chính mới trên cấp vệ, gọi là 【 huyện 】, trực thuộc quản hạt quận thủ phủ. Vì vậy, triều đình cần gấp một lượng lớn nhân tàiđể trùng tổ lãnh đạo đoàn, thực hiện kế hoạch cải cách. Vì chuyện này, đế tử An đã nhắc tới rất nhiều lần, muốn tam muội đề cử một số nhân tài ưu tú từ trong các học sinh tốt nghiệp khóa này trong Tộc Học cao đẳng tiến vào quan phủ nhậm chức."

"Có điều, tam muội đều lấy lý do phụ thân ra ngoài xử lý công việc để thoái thác. Đế tử An tới lần này, có lẽ vẫn là vì chuyện này."

"Ha ha~" Vương Thủ Triết cười lạnh hai tiếng: "Cần nhân tài, bản thân hắn không biết bồi dưỡng? Vương thị chúng ta còn thiếu nhân tài, phải phái Ninh Hi tới Tiên Triều vơ vét. Hắn thì hay, chỉ muốn chiếm hời, lại đi cạo lông cừu của Vương thị chúng ta."

"Cũng được, ta đây sẽ đi gặp đế tử An, kịp thời đuổi hắn đi. Quy Long Thành tốt đẹp không ở, cả ngày chạy tới Vương thị cũng không phải chuyện hay ho."

Nói xong, Vương Thủ Triết đã lấy nhựa linh thụ giao cho Vương Ly Nguyệt, mình thì đi thẳng tới Tiềm Long tiểu trúc.

Ngoài dự đoán.

Hắn vừa mới bước vào Tiềm Long tiểu trúc đã nghe thấy tiếng khuyên giải vô cùng căng thẳng của Vương Thất Chiêu.

"Điện hạ, điện hạ người đừng như vậy! Chuyện gì đều phải thương lượng! Gia gia ta đã công tác về rồi, chắc chắn sẽ nghĩ cách cho người."

Ngay sau đó, là giọng nói căm phẫn của đế tử An.

"Thất Chiêu, ngươi không cần khuyên ta! Là ta vô dụng, là ta cô phụ hi vọng của tất cả mọi người. Ta không làm đại đế Đại Càn trong tương lai nữa, ai thích thì làm đi."

Vương Thủ Triết ngạc nhiên đi theo âm thanh, thấy đế tử An đang tóc tai rối xù ngồi trong bồn hoa của tiểu trúc, bên cạnh đã chất một đống bình rượu rỗng, trong tay mình còn cầm một bình, đang uống từng ngụm lớn.

Trên mặt ông ta lúc này viết đầy bi phẫn và thống khổ, nước mắt đang chảy không ngừng.

Vương Thủ Triết ngơ ra, lập tức nhịn cười đi tới, vỗ vai đế tử An hỏi: "Chuyện gì kích thích tới điện hạ rồi? Có cần ta bồi người hai ván cờ không, khiến người vui lên?"

"Thủ Triết, Thủ Triết ngươi tới đúng lúc." Đế tử An ôm lấy Vương Thủ Triết, vừa khóc vừa lau nước mũi oán hận nói: "Làm chủ nhân một nước đúng là không thú vị gì hết, mệt chết lên chết xuống còn không có được gì tốt, chi bằng chúng ta đổi cho nhau, vị trí đại đế này nhường cho ngươi."

"Điện hạ, sao lại nói vậy?" Vương Thủ Triết đỡ ông ta ngồi xuống, lựa lời khuyên: "Người đừng kích động, có gì từ từ nói, gặp phải khó khăn gì rồi? Chúng ta có vấn đề giải quyết vấn đề, đừng khóc đừng khóc."

"Haiz, có vài lời ta không nói ra được." Đế tử An lau nước mắt than ngắn thở dài: "Thất Chiêu, vẫn là ngươi nói với gia gia ngươi đi, nói thật, đừng che giấu."

Bình Luận (0)
Comment