"Cái này..." Vương Thất Chiêu lúng túng nhìn Vương Thủ Triết: "Gia gia, tình hình là thế này. Người chẳng phải vẫn luôn muốn thực hiện cải cách quan phủ địa phương sao, lập thêm cấp huyện, từng bước thực hiện toàn dân Luyện Khí hóa sao? Ta và điện hạ vẫn luôn cố gắng vì điều này, nhưng lại gặp phải chướng ngại trùng trùng."
"Chuyện tiền nong tạm thời không nói, chủ yếu vẫn là nhân tài của quan phủ địa phương quá thiếu thốn, thi thoảng có một số người xuất sắc nhưng cũng tốt xấu lẫn lộn. Vốn muốn từ trong Tộc Học cao đẳng chúng ta chiêu mộ vài tinh anh nhưng không ngờ tam cô cô kiên quyết không chịu."
Đế tử An chen vào nói: "Thất Chiêu, đừng chỉ nói cái dễ nghe."
"Ách..." Vương Thất Chiêu cười gượng một tiếng, hắng giọng tiếp tục nói: "Ý của điện hạ là ngày gia gia trở về quá xa xôi. Kế hoạch toàn dân Luyện Khí gì đó, thủy lộ thông tàu thuyền cả nước, đặt đường sắt ở các quận, tăng kết cấu quan phủ cấp huyện, đại cách mạng Thánh Địa Học Cung, cải chế thuế vụ, kế hoạch quan thự liêm chính, ngân sách dìu đỡ bình dân ưu tú..."
"Không sai!"
Vương Thất Chiêu còn chưa nói xong, đế tử An đã vô cùng ủy khuất lau nước mắt: "Vương Thủ Triết ngươi cả ngày ở trong nhà, muốn ra thì ra, các kế hoạch và hướng phát triển lại nhiều vô số kể. Ta và Thất Chiêu thì sao, lại phải dốc hết sức mình, dốc hết tâm huyết hoàn thành kế hoạch, bây giờ quốc gia cần tiền không có tiền, cần người không có người."
"Nhưng nước tới chân rồi, ta chỉ là chiêu tuyển vài nhân tài ở Tộc Học Vương thị ngươi mà thôi, cư nhiên bị vãn bối ghét bỏ! Ta đường đường là đế tử, đường đường là đế tử...Ta không làm, ai thích làm thì làm đi!"
"Thủ Triết à, lẽ nào ngươi đã quên lời thề chúng ta cùng lập ra năm xưa sao? Chúng ta rõ ràng đã nói sẽ cùng xây dựng quốc gia...ô ô ô."
Đế tử An càng nói càng ủy khuất, càng nói khóc càng thảm, tới cuối cùng thậm chí bắt đầu nói năng lộn xộn, nhìn ra thật sự rất uất ức.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Trở về ta nghiêm túc phê bình Ly Ngọc."
Vương Thủ Triết nghe tới cảm thấy hình như mình thực sự có chút hơi quá đáng, hơn nữa, những năm qua, đế tử An kiến thiết đất nước cũng rất vất vả.
Hắn thở dài, vỗ vai của ông ta an ủi nói: "Được rồi. Chuyện chiêu tuyển nhân tài, ta đồng ý, cùng lắm sau này chúng ta bồi dưỡng thêm nhiều nữa."
"Thủ Triết, đây là do ngươi nói!" Đế tử An lập tức lấy lại tinh thần, ôm cánh tay Vương Thủ Triết hưng phấn nói: "Thất Chiêu làm chứng, gia gia ngươi đồng ý rồi!"
Vương Thủ Triết cũng bị ông ta chọc cho dở khóc dở cười, ghét bỏ kéo ông ta ra: "Điện hạ, người thay đổi rồi. Người cạo lông cừu của ta còn càng tới nghiện đúng chứ? Ta xem bây giờ ngày ngày càng giống Long Xương đại đế rồi, ngày càng không có liêm sỉ."
Cư nhiên còn diễn kịch với hắn.
"Liêm sỉ? Đó là thứ gì? Thất Chiêu, ngươi nói bổn điện hạ biết, bổn điện hạ có liêm sỉ không?" Đế tử An tỏ vẻ "mặt dày vô sỉ": "Vương Thủ Triết, ngươi có tin cho ngươi ở vị trí của ta mười năm, không, chỉ cần năm năm, ngươi cũng sẽ trở nên giống ta."
"Tóm lại, ngay cả quốc gia cũng không kiến thiết được, bổn điện hạ cần liêm sỉ làm gì?"
Nhớ năm xưa, ông ta cũng từng cảm thấy bệ hạ lão tổ tông chơi bẩn, quá mất mặt, còn từng ghét bỏ. Thế nhưng, đợi lúc mình ngồi lên vị trí kia, trải nghiêm gian nan trong đó, ông ta mới hiểu so với chuyện thật sự quan trọng, liêm sỉ ngược lại không phải quan trọng nhất.
Giống bệ hạ lão tổ tong thì sao? Ông ta nên học theo bệ hạ lão tổ tông, học hết toàn bộ tinh túy của ông ấy!
Ngươi nói rất có đạo lý, ta thế mà lại không nói nên lời.
Vương Thủ Triết nhìn Đế Tử An với vẻ mặt phức tạp, vừa có chút đồng tình lại không nhịn được cảm khái.
Nhớ năm đó, Đế Tử An là quân tử nhẹ nhàng ôn hòa như ngọc, phẩm hạnh cao quý bậc nào? Ông ta của khi đó, thật sự là bụng đầy lý tưởng và triển vọng với tương lai, vậy mà đến bây giờ cũng bị hiện thực bức ép thay đổi hoàn toàn.
Nhưng nói đến cùng, nếu như có thể sống một cách có tôn nghiêm, ai lại muốn chơi xấu không màng liêm sỉ?
Vương Thủ Triết hắn năm đó còn vì sinh nhai cho gia tộc mà lách qua kẽ hở, lợi dụng chiếm đủ các món lợi~
“Điện hạ à, vất vả rồi.” Vương Thủ Triết vỗ vỗ vai Đế Tử An: “Việc kiến thiết Đại Càn chúng ta phải trông cậy vào ngươi rồi. Nhưng mà, mặc dù ta là gia chủ của Vương thị, nhưng toàn bộ gia tộc cũng không phải là vật phẩm tư nhân của Vương Thủ Triết ta. Ta có thể để ngươi chiêu dụng nhân tài trong Tộc Học Vương thị, nhưng chiêu dụng là chiêu dụng, trong quá trình chiêu dụng vẫn phải chú trọng công bằng, công chính, công khai, phải là hai bên tình nguyện, không thể ỷ mạnh mà cưỡng ép.”
“Thủ Triết ngươi yên tâm, ta chiêu dụng nhân tài, cũng chẳng phải là cưỡng đoạt nhân tài, kiên quyết không chơi những thủ đoạn đường ngang ngõ tắt kia.” Đế Tử An vỗ ngực vang lên tiếng “bộp bộp”: “Triều đình chúng ta sẽ đưa ra điều kiện cứng rắn, bảo đảm có thể thu hút được nhân tài chất lượng cao, từ đó thăng quan phát tài đi lên đỉnh cao của nhân sinh.”