Một cỗ dự cảm không hay bỗng dưng xuất hiện trong lòng hắn.
May mà dị tượng của Liễu Nhược Lam không kéo dài quá lâu.
Lúc Vương Thủ Triết thấp thỏm không yên, bức "thánh đồ" vô cùng huyền diệu, tựa như hiểu rõ bản chất thiên đạo dần liễm đi, các loại dị tượng biến mất trong vô hình.
Mà bảo quang màu mây lượn lờ quanh Liễu Nhược Lam cũng dần trở về trong cơ thể nàng.
Nàng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp ngày thường, dáng vẻ của đại phụ Vương thị.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Vương Thủ Triết, nàng vội vàng lên dìu hắn: "Phu quân, chàng không sao chứ?"
"Không sao không sao." Lúc này Vương Thủ Triết mới hơi bình tĩnh lại, đánh giá Liễu Nhược Lam từ trên xuống dưới: "Nương tử có biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì không?"
"Hình như ta nhớ mang máng một số chuyện nhưng chợt tỉnh lại đều giống như một giấc mơ, trở nên mơ hồ." Liễu Nhược Lam cau mày, tỉ mỉ hồi tưởng ký ức đã dần tan rã, tựa như muốn nắm bắt gì đó: "Đúng rồi, hình như ta nhìn thấy Thần Vũ thánh hoàng trong 'mộng cảnh', cảm thấy hình như còn đánh nhau với ông ta một trận. Trong mơ hồ, ta còn nhìn thấy Lục Vi...Lục Vi cứ khóc mãi."
"Chính là thánh hoàng tu luyện Thanh Hoàng thánh đồ? Chính là thánh hoàng của Thần Vũ hoàng triều chúng ta?" Vương Thủ Triết hơi kinh ngạc nói: "Lẽ nào nương tử..."
"Phu quân, chắc ta không phải cũng là một trong mười tội phạm truy nã chuyển thế chứ?" Liễu Nhược Lam chau mày nói: "Nếu không, sao ta lại quen biết Vi Vi, lại còn đánh nhau với thánh hoàng?"
"Tuyệt đối không phải!" Vương Thủ Triết chắc như đinh đóng cột nói: "Nương tử nhà ta chính là tiên trên trời, chỉ là bất cẩn rơi xuống phàm trần, sao có thể là tội phạm truy nã chứ? Nói không chừng năm xưa nàng nhìn thấy Lục Vi bị thánh hoàng bắt...nàng nổi lòng nghĩa hiệp, cho nên mới xung đột với thánh hoàng."
"Kỳ thực, cho dù là tội phạm truy nã cũng không sao." Liễu Nhược Lam còn rộng lượng hơn hắn, bày ra dáng vẻ bình chân như vại: "Ta cũng coi như nhìn ra được, tuy Thần Vũ thánh hoàng một lòng vì nhân tộc, vô cùng cao thượng, nhưng thi thoảng tính cách thực sự có hơi cổ hủ."
"Nương tử, vi phu hỏi nàng vài chuyện." Vương Thủ Triết suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Phu quân, chàng là sợ ta thật sự là tiên trên trời, lỡ như nhớ ra bản thân là ai, sẽ bỏ chồng bỏ con quay về Thiên Khuyết?" Liễu Nhược Lam cười, chân mày cong cong, tựa như cũng nhớ tới bài thơ rước dâu Vương Thủ Triết làm lúc thành thân: "Chàng đó, chỉ là đánh giá ta quá cao, không nói trên đời này có tiên giới Thiên Khuyết hay không, cho dù thật sự có, cho dù ta thật sự là tiên trên trời, ta cũng sẽ không quay về."
Bỗng chốc, trong lòng Vương Thủ Triết xuất hiện cảm động sâu sắc, ôm vai của Liễu Nhược Lam nói: "Ta biết nương tử sẽ không bỏ ta và các con."
"Đừng sến." Liễu Nhược Lam ghét bỏ gạt tay của Vương Thủ Triết ra: "Ta một là không nỡ xa các con, hai là nếu ta thật sự đi rồi, há không phải hời cho đám oanh yến muốn thay thế vị trí kia sao?"
"Ách...Nương tử, thánh đồ ban nãy có phải có thể triệu hoán ra không?" Vương Thủ Triết cũng thức thời chuyển chủ đề.
"Không thể, có thể thực lực của ta vẫn chưa đủ, có điều thánh đồ ban nãy hình như ngưng tụ ra một bộ 【 Nguyên Thủy bảo điển 】không có thực thể." Liễu Nhược Lam động tâm niệm, trong linh đài xuất hiện ra một bộ bảo điển huyền ảo màu thủy lam.
Nó như thực như ảo, như có như không, giống như mang theo thần vận Nguyên Thủy đại đạo vô tận.
Chỉ nhìn khí tức này liền biết phẩm cấp của bảo điển này tuyệt đối không thấp được.
"!!!" Vương Thủ Triết nhìn tới trố mắt, lại hiếm khi có chút mất cân bằng tâm thái: "Nương tử, nàng đừng hiếp người quá đáng. Người ta vì một bộ bảo điển mà liều sống liều chết, nàng thì hay rồi, lại có thể tự ngưng tụ."
"Bảo điển vốn chính là cụ hiện của một loại đại đạo pháp tắc nào đó, nếu đã hoàn toàn hiểu rõ và có thể ung dung điều khiển đại đạo pháp tắc của một phân nhánh nào đó, dĩ nhiên có thể ngưng tụ ra bảo điển để truyền thụ cho hậu nhân." Liễu Nhược Lam lại không cảm thấy có gì, thuận miệng giải thích: "Chỉ đáng tiếc tạm thời không có vật liệu phù hợp, nếu không thì có thể chế tác ra vật dẫn thích hợp, in đại đạo khí tức cùng với cảm ngộ tụ hành trong bộ【 Nguyên Thủy bảo điển 】 này lên, biến thành một bộ 【 bảo điển truyền thừa 】chaan chính. Các hài tử trong nhà chúng ta thức tỉnh Nguyên Thủy huyết mạch cũng không ít."
"Chuyện vật liệu cứ giao cho vi phu là được." Vương Thủ Triết hưng phấn nói: "Tốt nhất là nương tử có thể giống với Thần Vũ thánh hoàng, diễn hóa ra thêm mấy bộ bảo điển liên quan Nguyên Thủy, hài tử trong nhà có phúc rồi."
"Còn có vấn đề gì, mau mau hỏi, ta còn phải nhanh chóng đi quét khảo hạch, Lục Vi và các tức phụ đều đang đợi tay bài." Nói xong chuyện quan trọng nhất, tâm tư của Liễu Nhược Lam cũng chạy xa rồi, nghiễm nhiên người còn ở đây, lòng đã sớm đặt lên bàn chơi bài rồi.