"Phải dùng vải nhung kim tàm lau, tơ lụa linh ti này của ngươi quá tầm thường, lau khiến toàn thân ta không thoải mái, còn nữa, lần sau phải dùng mỡ long kình cửu giai để bảo dưỡng, dầu linh thực kia của ngươi có mùi lạ." Ngữ khí của Khí Linh Phi Yên trong trường thương vô cùng ghét bỏ.
Sắc mặt Yên Hồng Thiên cứng lại, sau đó lập tức phản ứng lại, lộ ra nụ cười gượng gạo mà lấy lòng: "Phi Yên tỷ tỷ có điều không biết, lần này để đổi được tỷ, ta đã tiêu sạch điểm chiến công, đây còn là Triệu nguyên soái của quân đoàn chúng ta đặc biệt phê duyệt, chiết khấu cho ta, nếu không chút điểm chiến công đó của ta có lẽ vẫn chưa đủ."
"Có điều tỷ yên tâm, đợi ta tích thêm chút công huân, ta nhất định lập tức đổi vải nhung kim tàm và mỡ long kình."
Tuy đồ rất đắt rất đắt nhưng Yên Hồng Thiên vẫn cắn răng đồng ý.
"lão đại lão đại."
Trong lúc nói, một đám thân vệ nịnh nọt nhào tới.
Trong miệng bọn họ nói chuyện với Yên Hồng Thiên, ánh mắt lại toàn bộ nhìn vào trường thương Phi Yên linh bảo thần thông trong tay hắn, ai nấy cũng xoa lòng bàn tay, nhao nhao muốn thử: "Lão đại quá vất vả rồi, hay là chúng ta giúp lão đại bảo dưỡng vũ khí?"
"Cút cút cút!" Yên Hồng Thiên ghét bỏ xua đuổi bọn họ: "Đây là linh bảo thần thông, lau hỏng rồi các ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"
"Lão đại, đừng như vậy chứ?" Phó đoàn trưởng Liêu Anh Tuấn cười he he nói: "Lần trước Anh Tuyền tiểu thư đã hào phóng cho các huynh đệ sờ linh bảo thần thông."
Vừa nhắc tới Vương Anh Tuyền, sắc mặt Yên Hồng Thiên đã có chút lúng túng.
Hắn ta là đoàn trưởng chiến đoàn thứ 7, đường đường là tu sĩ Thần Thông cảnh nhưng Vương Anh Tuyền tới chưa bao lâu đã khiến hắn ta mất quyền lực, hắn ta bất đắc dĩ cũng chỉ đành tiếp nhận hiện thực, giả vờ cũng phải làm ra bộ dáng giống Vương Anh Tuyền.
Hết cách, khi đó hai người họ đấu riêng với nhau, kết quả lại là hắn ta bị Vương Anh Tuyền dùng linh bảo thần thông và một đống bảo vật ngược.
Có câu "người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu", kỹ năng không bằng người, hắn ta cũng chỉ có thể nhận thua.
Nhưng mấy năm gần đây, Vương Anh Tuyền về thăm nhà.
Yên Hồng Thiên quay lại địa vị cũ, cuối cùng cũng cảm nhận lại được uy nghiêm và khoái lạc của chiến đoàn trưởng. Cũng vì vậy, chỉ cần nghĩ tới Vương Anh Tuyền, trong lòng hắn lại trũng xuống, không nhịn được thầm hi vọng nàng vĩnh viễn đừng quay lại.
"Lão đại vẫn đang rối rắm chuyện của Anh Tuyền tiểu thư?" Liêu Anh Tuấn vừa thấy dáng vẻ này của hắn ta đã đoán được hắn ta đang nghĩ gì, không nhịn được trợn mắt: "Lão đại cũng không nghĩ kỹ xem, huynh có xuất thân gì? Nàng ấy có xuất thân gì? Toàn thân nàng ấy đều là cực phẩm, mà nhà huynh chỉ là một thế gia Tam phẩm nghèo, chính là vì không nuôi nổi huynh mới thả huynh vào quân đội, để huynh đi quân vũ phát triển lộ tuyến, trong nhà nghèo tới nỗi ngay cả một món linh bảo thần thông cũng không thể tài trợ cho huynh."
"Theo ta thấy, huynh mau ném hết lòng tự tôn, kiêu ngạo, liêm sỉ của huynh đi, sau đó thật lòng thật dạ, ngoan ngoãn làm việc với Anh Tuyền tiểu thư! Đến lúc đó các huynh đệ cùng hưởng phúc theo."
"Đây....ta bây giờ đã có linh bảo thần thông." Yên Hồng Thiên lại bắt đầu cảm thấy bản thân khá, có chút do dự nói: "Lần này, chưa chắc sẽ bị nàng ta sỉ nhục nữa. Có điều nói tới, nàng ta thật sự biến thái, chỉ là tu sĩ Tử Phủ cảnh, thủ đoạn lại nhiều như thế, lợi hại như thế, khiến người ta phòng cũng không phòng được."
"Cái gì? Ngươi còn bị Tử Phủ cảnh đánh bại? Còn định nhận thua để người ta cưỡi lên đầu?" Nghe thấy lời này, người khác không phản ứng, trường thương Phi Yên trong tay hắn ta lại tức giận: "Không được không được, chủ nhân của Phi Yên ta sao có thể bị một nữ nhân Tử Phủ cảnh cưỡi lên đầu? Yên Hồng Thiên, ngươi có chút tiền đồ cho lão nương, nếu nàng ta dám quay lại, chúng ta đánh nàng ta ra..."
Lời của nàng ta còn chưa nói hết.
Bỗng dưng, trên bầu trời phía xa, bỗng dưng có một đạo kinh hồng thiểm điện lao tới hướng của bộ chỉ huy tập đoàn quân, hoàn toàn lơ là quy tắc của quân bộ.
Tốc độ của đạo kinh hồng kia rất nhanh, chỉ chớp mắt đã giá lâm tới bầu trời bộ chỉ huy.
Cũng tới lúc này, mọi người mới nhìn rõ dáng vẻ của đạo kinh hồng kia.
Đó lại là một trường thương uy phong lẫm liệt, thân thương màu vàng đỏ giống như mặt trời ban trưa, rua đỏ trên đầu thương cũng như hỏa diễm, tỏa ra khí tức của mặt trời sáng rực.
Chỉ có một điểm trên mũi thương đó tựa như có ám mang khởi động, nhưng không hề khiêm tốn, ngược lại thoáng lộ ra một cỗ phong mang khiến người ta sợ hãi.
Mà trên trường thương có một thiếu nữ anh tư bất phàm, mọi người đều vô cùng quen mắt.
Dưới hồng nguyệt, kình trang màu tím trên người thiếu nữ tung bay trong gió, một thân khí chất sắc bén như xuất vỏ, phong mang đều lộ.
Cộng thêm trường thương như mặt trời đỏ rực dưới chân lót nền, nàng càng thêm uy thế vạn ngàn, khiến người ta bất giác sinh lòng kính nể, không dám vượt qua phong mang.