Vương Ly Nguyệt ngồi xổm xuống, nắm nắm đất trong tay quan sát tỉ mỉ một lúc, hài lòng gật đầu: "Quả nhiên giống như ta dự đoán trước đó, hàm lượng chất mùn trong những thổ nhưỡng này vô cùng phong phú, tơi xốp thoáng khí, thổ nhưỡng phì nhiêu, vô cùng thích hợp khai khẩn quy mô lớn."
"Đất là đất tốt nhưng ma sát chi khí trong đất này, ngươi định xử lý thế nào?" Lan Hinh Vương thấy vậy cũng đi tới, quan tâm hỏi.
Nàng ta cũng nhìn thấy tình hình thổ nhưỡng rồi, nhưng so với việc thổ nhưỡng phì nhiêu hay không, điều nàng ta quan tâm hơn vẫn là ma sát chi khí trong thổ nhưỡng.
Từng làn ma sát chi khí màu đen đó không ngừng từ trong thổ nhưỡng tản ra ngoài, giống như nguyền rùa, đã đoạn tuyệt khả năng sinh tồn trong thổ nhưỡng này của hầu hết thực vật nhân giới.
Mà cho dù khắc phục cửa ải ma khí này, trong thổ nhưỡng có sâu hại khác với thế giới nhân loại, còn có những quần thể vi sinh vật mà mắt thường không thể nhìn thấy, cũng vẫn giống như cản đường cự hổ bắt ngang phía trước, ngăn cản sự sinh trưởng của thực vật thế giới nhân loại.
Những cửa ải này, bên Tiên Triều kỳ thực vẫn luôn nghĩ cách khắc phục. Nhiều năm trôi qua, cũng không thể nói là không có thành quả, chỉ là trả giá quá cao, chi phí quá lớn, vốn không có giá trị mở rộng quy mô lớn.
Điểm này kỳ thực cũng là một loại tình huống rất thường thấy trong nghiên cứu khoa học. Một loại kỹ thuật, nó có thể thực hiện trong phòng thí nghiệm, và nó có thể mở rộng quy mô lớn, hoàn toàn là hai khái niệm.
Cũng vì vậy, Lan Hinh Vương cũng rất tò mò Vương thị định làm sao ứng phí cải tạo một trong những ải khó ma thổ, ma sát chi khí.
"Điện hạ yên tâm, đối sách dĩ nhiên đã chuẩn bị xong rồi." Vương Ly Nguyệt tự tin cười.
Từ vài năm trước, Vương Thủ Triết đã ủy thác thánh địa, giúp đỡ đào không ít thỗ nhưỡng của ma giới cùng với hàng mẫu thực vật bản thổ, vì vậy, viện nghiên cứu Vương thị cũng đã sớm nghiên cứu thỗ nhưỡng ma giới.
Trên thực tế, cũng chính vì thành công công hạ được trùng trùng ải khó, đã có điều kiện tiền đề cải tạo quy mô lớn, khai phá ma vực mới có hành động xuân lôi lần này.
Nói xong, Vương Ly Nguyệt liền vẫy tay với Vương Tông Đằng: "Tông Đằng, ngươi thử hấp thụ những ma sát chi khí này trước, thử xem hiệu suất như thế nào."
"Ê a ê a."
Vương Tông Đằng lập tức bước chân tiểu đằng, lon ton chạy tới.
Ở Vương thị nuôi mấy năm, tuy tiểu đệ đệ Vương Tông Đằng bây giờ thành tích vẫn không đâu vào đâu nhưng dáng người lại cao lên không ít, đặc biệt là ngọn chính, đã thô to lên rất nhiều. Cho dù Vương Thủ Triết sợ hắn lớn quá nhanh, không dùng huyền khí bản nguyên sinh mệnh thúc đẩy hắn, thực lực của hắn cũng đã đạt tới ngũ giai rồi.
Hết cách, là một dây leo lấy thôn phệ và chuyển hóa làm năng lực chủ yếu, những năm qua, linh thạch mà hắn nuốt không ít, tiềm lực bản thân cũng cao, tốc độ thăng cấp dĩ nhiên không chậm tới đâu được.
Đứng ở vị trí Vương Ly Nguyệt chỉ định, Vương Tông Đằng cắm rễ vào đất đã khai hoang xong, sợi rễ dài mảnh nhanh chóng vươn sâu xuống lòng đất.
Rất nhanh, những ma sát chi khí ẩn nấp sâu trong đất đã bị rễ hấp thụ, thuận theo rễ cuồn cuộn không ngừng tụ tập lại, được vận chuyển vào trong thân dây leo.
"Ê a!"
Hắn rùng mình một cái, sau đó phát ra âm thanh hài lòng mà thoải mái.
Đối với hắn mà nói, linh thạch và các loại linh khí giống như canh, vô cùng ngon, nhưng cũng khoan khoái, ma khí lại giống như rau chấm dầu chấm muối chấm ớt, vừa thơm vừa cay, vừa tê vừa đã ghiền, cảm giác lúc ăn miếng đầu tiên rất kích thích, có hơi ăn không tiêu, ăn nhiều lại càng ăn càng sướng, thậm chí có chút nghiện.
Hệ rễ dày của Vương Tông Đằng càng cắm càng sâu, bất tri bất giác, dần dần thâm nhập vào sâu hơn mười trượng, sau khi có dinh dưỡng và năng lượng bổ sung, lại bắt đầu điên cuồng tỏa rộng ra bốn phương tám hương, chưa đầy một canh giờ đã bao phủ hơn mười mẫu đất.
Vào lúc này, bản thể của hắn cũng bắt đầu nhanh chóng trưởng thành, từ cánh tay to ban đầu cũng lớn tới mức một người mới ôm hết, lúc nằm trên đất ngẩng đầu, giống như một con cự mãng sặc sỡ.
"Ê a ê a" (no quá no quá, ta đã lâu rồi chưa từng ăn no như thế)
Vương Tông Đằng tách một nhánh nhỏ ra, cọ vào Vương Ly Nguyệt làm nũng.
Vương thị cũng sẽ cung ứng rộng rãi cung ứng linh thạch và linh khí cho hắn nhưng ăn no và ăn đỡ đói là hai chuyện.
"Vậy thì nghỉ chút, tiêu hóa xong rồi ăn nữa."
Vương Ly Nguyệt nói, gọi đoàn đội bắt đầu kiểm tra hàm lượng ma sát chi khí trong đất.
Chưa đầy một canh giờ, hàm lượng ma sát chi khí trong đất đã giảm hơn một nửa so với ban đầu, xem ra năng lực thôn phệ của Vương Tông Đằng quả nhiên mạnh mẽ dị thường.
"Dây leo dị chủng này..." Lan Hinh Vương nhìn tới trố mắt líu lưỡi, chấn kinh nói: "Sao lại giống ma thực diệt thế trong truyền thuyết, 【 Thôn Năng Ma Đằng 】?"
Vương Tông Đằng nghe vậy, không vui dựng thẳng dây leo lên, hung hăng trừng nàng ta một cái.