Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2693 - Chương 2693 - Tông Đằng Phát Uy! Nhận Thức Cũ Của Doanh Pháo Hôi (7)

Chương 2693 - Tông Đằng phát uy! Nhận thức cũ của doanh pháo hôi (7)
Chương 2693 - Tông Đằng phát uy! Nhận thức cũ của doanh pháo hôi (7)

"Anh Luy tiểu thư, người nói gì vậy?" Trần thống lĩnh vội nghiêm nghị nói: "Yêu cầu của người chính là sứ mệnh của ta. Người đâu, còn không mau làm theo căn dặn của Anh Luy tiểu thư."

Rất nhanh, đoàn đội hậu cần đã bưng nồi nấu cháo linh mễ ngay tại hiện trường, dời từng thùng hộp thịt cá tới.

Cháo linh mễ và hộp thịt cá thơm phức khiến những pháo hôi tê dại kia lộ ra khát vọng và thèm thuồng.

Sau khi tốp đầu tiên chia xuống, bọn họ lập tức điên cuồng mà tham lam húp cháo linh mễ, nuốt thịt cá.

Từ sau khi vào doanh pháo hôi, đây vẫn là bữa cơm ngon nhất mà bọn họ được ăn.

"Pặc pặc!"

Trần thống lĩnh quất roi xuống, tức giận nói: "Đây đều là Anh Luy tiểu thư lương thiện, thêm món cho các ngươi, các ngươi ngay cả lòng biết ơn cũng không có sao? Còn không mau mau bái tạ Anh Luy tiểu thư, nàng là thập ngũ tiểu thư đời chữ 'Anh' Vương thị!"

"Bái tạ Anh Luy tiểu thư." "Bái tạ Anh Luy tiểu thư!"

Các pháo hôi vội vàng cảm kích rơi nước mắt bái tạ, lúc này mới dám tiếp tục dùng bữa. Có điều lần này, bọn họ không dám ham ăn hốc uống nữa, chỉ sợ ăn roi.

Đức Hinh thân vương và Khang quận vương trong đám người cũng nhận được một phần của họ.

Lúc này, biểu hiện của bọn họ không có gì khác với những người khác trong doanh pháo hôi, cũng thấp thỏm bái tạ, cũng không khắc chế được ăn như hổ đói.

Cháo linh mễ ấm áp, thịt cá tươi ngon, giống như là một công tắc, khiến bọn họ có kích động chảy nước mắt.

Rất lâu trước đây, loại thức ăn này, bọn họ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, bây giờ đã trở thành mỹ vị trân quý vô thượng.

Anh Luy? Thập ngũ tiểu thư? Bọn họ dĩ nhiên ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói tới.

Trong lòng họ xuất hiện tư vị vô cùng phức tạp, Vương thị bây giờ đã đắc thế tới mức này rồi sao? Một tộc nhân bình thường cũng có thể khiến giám quản thống lĩnh a dua nịnh nọt như vậy sao?

Đặc biệt là Khang quận vương, trong lòng càng vô cùng hối hận.

Nếu khi đó ông ta có thái độ khác với Vương thị, tích cực lấy lòng, cũng không tới mức đi tới bước đường hôm nay.

Sau cảnh phụ nho nhỏ.

Tiếp tục công tác khai hoang hừng hừng khí thế, có điều so với trước đây, doanh pháo hôi đã sục sôi hơn chút, làm việc cũng bán sức hơn.

...

Cùng khoảng thời gian.

Một xó khác của ngoại vực ma giới.

Vương Ly Từ vừa về quân doanh đã cùng với Lam Uyển Nhi, Đại Lão Thử mượn cơ hội tìm kiếm thức ăn dã ngoại, bất tri bất giác lại một lần thâm nhập vào trong lãnh địa ma tộc.

Dựa theo tình báo mà Đại Lão Thử cung cấp, bọn họ thậm chí đã băng qua ba thành lũy đối địch như thành Hồng Tả ma vương, tới phụ cân Huyết Sắc ma vương bảo trong phạm vi thế lực Minh Sát Ma Thần.

Huyết Sắc ma vương bảo cách phòng khu tuyến đông tiên số 3 kỳ thực không xa lắm, chỉ là nó nằm dưới trướng Minh Sát Ma Thần, xưa nay do phòng khu ma số 2 phụ trách trấn thủ, vì vậy không có quá nhiều giao tập với bên phòng khu tuyến đông.

Ngoại vi Huyết Sắc ma vương bảo, Vương Ly Từ và Lam Uyển Nhi theo Đại Lão Thử từ trong địa huyệt lặng lẽ lộ đầu ra, nhìn thấy tòa kiến trúc vật toàn thân lộ màu máu, trông vô cùng nguy nga phía xa, đều rơi vào trầm mặc.

Qua một lúc, Vương Ly Từ mới túm gáy của Đại Lão Thử, ném nó về trong động, thuận tiện bảo Lam Uyển Nhi lấp đất trên mặt lại.

Vương Ly Từ đánh đầu của Đại Lão Thử phê bình: "Ta nói ngươi có phải dẫn đường tới hồ đồ rồi không, sao ngươi biết trong ma vương bảo này có đồ tốt?"

"Cho dù có, nó cách phòng khu quân đội chúng ta cũng quá xa, cách mấy ma vương bảo lận, một khi xảy ra chuyện, chính là kêu trời trời không thưa gọi đất đất không thấu!"

Suốt chặng đường này, hầu hết thời gian các nàng đều theo Đại Lão Thử đi dưới lòng đất, tuy cũng cảm thấy lộ trình hơi dài, thời gian tiêu tốn có chút nhiều nhưng cũng không ngờ cư nhiên đã tới phụ cận Huyết Sắc ma vương bảo.

Hơn nữa, Đại Lão Thử gan to bằng trời này cư nhiên còn trực tiếp đào động tới nơi cách Huyết Sắc ma vương bảo gần như vậy!

"Chít chít!"

Đại Lão Thử không khách khí kháng nghị.

Lần này là đồ tốt, đáng để mạo hiểm. Hơn nữa tin này là lão bà số ba trăm chín mươi lăm của nó nói cho nó biết, còn có thể là giả?

"Đợi đã? Lão bà số 395?" Vương Ly Từ trừng mắt, cảm thấy mình nghe được thứ gì đó lợi hại lắm: "Ngươi chắc chắn không có nhầm số? Hay là toán ta dạy ngươi sai rồi?"

"Chít chít!"

Đại Lão Thử nghe thấy lời này, lập tức không phục, sau đó "soạt soạt soạt" dùng móng viết mấy con số nhân tộc "395" lên đất.

Coi thường chuột à?

Chẳng phải chỉ là toán sao? Nó học giỏi lắm đấy.

Hơn nữa, 395 lão bà rất nhiều sao? Lão bà của nó còn đầy ra, con cháu do các lão bà thay nó sinh sản đã không biết có bao nhiêu con rồi, nó sớm đã không biết rõ.

Đại Lão Thử bày ra bộ dáng đã thành thói quen, không hề cảm thấy có mấy trăm lão bà có gì kỳ lạ.

Bình Luận (0)
Comment