"Ma quân nói không sai." Tô Hoài Xương gật đầu, tiếp tục bẩm báo: "Người của chúng ta từ trong bảo khố đã vơ vét ra ma dược, ma tài thậm chí còn có ma đạo khí trân quý, đều là bảo bối dưới rương của Hồng Thiết ma vương. Chỉ là Ma Tinh Thạch không biết tại sao số lượng lại không nhiều."
"Không sao, chỉ là những thứ này, đã là công lao to lớn rồi. Các ngươi vất vả rồi." Lúc này tiểu ma tôn lại hòa hoãn, không dây dưa những thứ này.
Hắn ta nhìn Tô Hoài Xương nói: "Tiếp theo còn có mấy tòa ma vương bảo phải công lược, thời gian có hạn, ngươi bảo các tướng sĩ dưới trướng mau chỉnh lý đồ đạc chút, giao cho chiến đoàn dưới trướng ta vận chuyển về. Chúng ta nắm bắt thời gian đi tới ma vương bảo kế tiếp."
"Vâng, thiếu chủ."
Tô Hoài Xương đáp một tiếng, lập tức đi làm việc ngay.
Rất nhanh, tất cả chiến lợi phẩm đều được chỉnh lý ổn thỏa, từng chiếc lại từng chiếc xe bò cỡ lớn bắt đầu rời khỏi ma vương bảo, đi về hướng thành lũy ma số 2 trấn thủ.
Mà tiểu ma tôn thì dẫn chiến đoàn 5 Tu La quân đoàn được tạm thời điều động dưới trướng hắn bôn tập về ma vương bảo kế tiếp.
Đứng trên sống lưng ma long, tiểu ma tôn nhìn binh sĩ chiến đoàn như hồng lưu màu đỏ đen dưới chân, lại nhìn về mặt trăng máu lớn trong bầu trời lan tràn ma sát chi khí phương xa, chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ khí hào hùng sinh ra.
Nhân sinh nên là như vậy, chỉ điểm giang sơn, vung tay kẻ địch hôi phi yến diệt.
Thời cơ lần này quả thực ngàn năm hiếm có, đợi hắn ta bắt đúng thời cơ công hạ những ma vương bảo còn lại, đưa bảo vật, tù binh trong những ma vương bảo này về, hắn ta đã hoàn toàn trở mình rồi.
Trận đại thắng của Tuy Vân khi đó, cũng chẳng qua chỉ là hạ ba ma vương bảo mà thôi. Lần này, hắn phải hạ bốn, năm, thậm chí nhiều ma vương bảo hơn!
Chỉ cần chiến quả đủ huy hoàng, đủ chấn động, dựa vào đại công này, hắn chắc chắn có thể nghiền áp Tuy Vân, đoàn tụ nhân tâm.
Tới chừng đó, hắn ta có thể mang quân công quang vinh trở về, Vương thị gì kia, Âm Xà Ma Cơ gì kia, tất cả những kẻ từng thương hại hắn ta, phản bội hắn ta, hắn ta phải cho chúng trả giá!
Nghe nói gia chủ Vương thị đã thu lưu Cơ Nguyệt Nhi kia rất lợi hại, trong lời đồn đều khen hắn tới thiên hoa loạn trụy, giống như Thánh Hoàng tái thế, lần này, hắn ta muốn đàng hoàng gặp hắn!
Cả đời này của Triệu Đình Kiên chưa từng trải qua cuộc sống kích thích mà áp lực như vậy.
Từ sau khi chiến sự nổ ra, ông ta đã liên tục mấy chục ngày làm liên tục không chợp mắt. Cho dù lực sinh mệnh của tu sĩ Lăng Hư cảnh có ngoan cường hơn nhân loại tới đâu, nửa năm một năm không nghỉ ngơi cũng được, làm lụng vất vả và áp lực tinh thần quá độ vẫn khiến trong hai mắt ông ta đầy rẫy tơ máu.
Từng bản chiến báo như hoa tuyết truyền tới, tin tức các lộ cầu chi viện giống như xuân lôi liên hoàn liên tục nổ vang, không ngừng bên tai.
Nhưng điều khiến Triệu Đình Kiên đau đầu nhất vẫn là binh lực.
Binh lực hoàn toàn không đủ dùng, chi viện lộ này, phải chậm trễ lộ khác. Rất nhiều lúc, viện quân giống như là đánh du kích, vừa nhào vào dập lửa bên này, đã lập tức lại phải tiến hành cứu viện trận kế tiếp.
Bây giờ đừng nói binh lực của phòng khu tuyến đông, ngay cả binh lực của cứ địa tiên số 3 cũng đã hoàn toàn bị điều động, không rép ra được chút dầu nào nữa rồi.
Điều duy nhất khiến Triệu Đình Kiên vui mừng là dưới hiệu triệu và điều phái của Tiên Triều, cơ khí to lớn của Tiên Triều đã bắt đầu khởi động, quân dự bị và quân chí nguyện các lộ đã tập kết, đã trên đường tới chi viện phòng khu tuyến đông rồi.
Đáng tiếc tốc độ của thuyền giới vực đi về vận chuyển binh lực có hạn, cho dù bên Tiên Triều phản ứng cực kỳ nhanh chóng, nhất thời cũng nước ở xa không giải được cái khát ở gần.
Huống hồ nhân tộc có thể tập kết quân dự bị, ma tộc dĩ nhiên cũng được, nếu không có tình huống đặc biệt, phòng khu tuyến đông này e là sẽ trở thành một ma bàn huyết nhục to lớn.
Trong bộ chỉ huy, Triệu Đình Kiên liên tục xử lý xong mấy chuyện gay go, xoa huyệt thái dương uống ngụm tiên trà tỉnh táo, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó, hỏi thân vệ bên cạnh: "Vương Anh Tuyền và chiến đoàn 7 bây giờ thế nào?"
Thân vệ Khương Thanh Văn chỉ có thực lực Thần Thông cảnh, tinh thần còn mệt mỏi hơn cả ông ta nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ bẩm báo: "Từ khi chiến đoàn 7 phát tới tin tức, nói là muốn chủ động xuất kích, tới nay không hề có chút tin tức gì."
"Đồ láo xược!" Triệu Đình Kiên tức giận đập xuống bàn làm việc, tấm bàn thiết linh mộc ngàn năm lập tức bị ông ta đánh thành bột.
Nhưng ong ta vẫn không hả giận, sắc mặt khó coi vô cùng, tiếp tục mắng: "Bình thường náo loạn cũng thôi. Bảo nàng ta kiên thủ thành lũy Toái Thạch, nàng ta lại tự chủ trương chủ động xuất kích. Bây giờ thì hay rồi, sa vào địch trận ngay cả chút tin tức cũng không truyền về."